Chương trước
Chương sau
Sau đó chỉ thấy mười ngón tay của Lâm Hiên liên tiếp điểm ra, từng đạopháp quyết như lưu tinh từ đầu ngón tay bay vụt ra. Theo động tác củahắn, Tẩy Thần Thủy không còn ngưng tụ thành một đoàn, mà là cuồn cuộnbao trùm Kiếm Hồ Lô vào bên trong. Lâm Hiên hơi ngẩng đầu lên, lộ vẻhài lòng, Tẩy Thần Thủy đang bao phủ Kiếm Hồ Lô trước mặt rơi xuống.Tiểu đỉnh kia sớm đã mở nắp chờ sẵn, đồng thời cũng bắt đầu chậm rãixoay tròn, ánh sáng ngũ sắt từ thân đỉnh tỏa ra càng lộ vẻ bất phàm. Thể tích tiểu đỉnh dường như cũng lớn thêm ra, Kiếm Hồ Lô rất dễ dàng rơigọn vào trong, tiếp đó Lâm Hiên lại đạn chỉ liên miên.
Lúc nàyHuyễn Linh Thiên Hỏa cũng bay vụt ra, ở giữa không trung cuồn cuộn mộttrận, huyễn hóa ra một con Thải Phượng(Phượng Hoàng) cao gần một xích.Tuy rằng hình dáng hơi nhỏ, nhưng mà nhìn kỹ thì thần thái lại rất sốngđộng, giống như chân chính bách điểu chi vương(vua các loài chim - nd).
Phượng Minh Cửu Thiên!
Hai cánh Thải Phượng dang rộng, bay xuống phía dưới tiểu đỉnh. Lập tứcngọn lửa hừng hực bao vây toàn bộ tiểu đỉnh vào trong, rào rạt thiêuđốt.
Oanh!
Độ ấm xung quanh tiểu đỉnh chợt dâng cao rất nhiều, biểu tình của Lâm Hiên lại rất bình thản. Lấy Tẩy Thần Thủy làm vật dẫn, lại có thêm uy lực của Huyễn Linh ThiênHỏa. Cho dù là bảo bối này được Chung lão quái bồi dưỡng mấy vạn năm,chuyện xóa đi ấn ký thần thức mà lão lưu lại cũng không là cái gì. LâmHiên thầm nghĩ.
Thế nhưng mặc dù là nghĩ vậy khôngsai, hắn cũng không dám có chút nào chủ quan. Huống chi việc xóa đi ấnký thần thức của Chung lão quái chỉ là một bước bắt buộc phải làm, thậmchí nó còn không nhất định được gọi lài công tác chuẩn bị. Tiếp đó cònphải dùng anh hỏa bồi dưỡng một phen, khiến bảo vật này cùng tâm ý củamình tương thông, đến khi có thể vận chuyển như ý. Bước tiếp theo làphải thêm vào đủ loại tài liệu và thủ đoạn phụ trợ, mới có thể táchNgoại Vực Thiên Kim và tinh hoa của Huyễn Âm Ma Hoa ra được. Cả quátrình này có đủ loại khó khăn phức tạp, nhưng lại không cho phép xuấthiện bất kỳ sai lầm nào.
Những bước tiếp theo rườm rà như vậy, cho nên chút ít thuận lợi trước mắt này so ra chẳng có ý nghĩa gì.
------
Thời gian cứ từng chút trôi qua, xuân đi đông đến, thu đến hạ đi. Trong những tháng ngày dài dòng buồn chán này, Lâm Hiên vẫn ở lì trong phòngluyện công, cửa phòng cũng chưa từng bị động chạm. Vùng lân cận động phủ sớm đã bị bụi đất phủ lên một lớp thật dày, lá cây và bùn lầy trộn lẫnvào nhau. Thoạt nhìn nơi này dường như là một cái di tích cổ, đã thậtlâu Bách Hoa cốc chưa từng có người bước vào.
Nhưng mà ở ngoàisơn cốc lại là một quang cảnh khác hẳn, hiện tại đang có ba tên tu sĩĐộng Huyền kỳ tụ tập, hai nam một nữ, hai người trong đó đang khoanhchân mà ngồi. Phía bên trái là một gã nam tử tuổi hơn bốn mươi, ba chòmrâu dài, tướng mạo nho nhã vô cùng, thoạt nhìn giống như một vị học giảuyên thâm. Về phần bên phải là một cung trang thiếu nữ tuổi không quáhai mươi hai, hai mươi ba, gương mặt trái xoan, chân mày lá liễu. Mặc dù chưa phải là tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng cũng rất là thanh tú động lòngngười. Ở trước mặt hai người là một lão giả khoát một bộ trường bào màunâu, râu có màu vàng đất dài đến ngực, chúng dường như nối liền với tócvà chân mày của lão, thoạt nhìn vô cùng oai phong.
Thế nhưng lão giả thoạt nhìnkhông giận tự uy kia ngược lại không trầm ổn bằng hai tên đồng bạn. Lãogiả không chỉ vò đầu bứt tai, hơn nữa lại có vẻ gấp rút mà đi lòng vòngkhông thôi, thỉnh thoảng lại còn than thở.
"Hạ sưđệ, cần gì phải gấp gáp như vậy, dù sao cũng đã chờ nhiều năm rồi, ngươi có gấp cũng vô dụng." Lời nói trầm ổn điềm tĩnh của nam tử nho nhã kiavang lên, rất tương xứng tướng mạo của hắn.
"Đúngvậy a, Hạ sư huynh, ngươi đi đi lại lại ở đây tổng cộng cũng đã ba mươinăm. Ngươi không biết mệt cũng không sao, nhưng tiểu muội nhìn mãi cũngkhiến cho đầu óc choáng váng lắm rồi." Nàng kia cũng che miệng cười khẽchâm chọc, đương nhiên là không có ác ý gì.
"Hừ, các ngươi đương nhiên không vội, đối với tu sĩ Động Huyền kỳ chúng ta, mấychục năm bất quá chỉ là trong nháy mắt mà qua. Nhưng lão phu lại khôngphải như vậy, lão phu không thể chờ đợi a!" Trường bào lão giả nghexong, bước chân hơi dừng một chút, biểu lộ vô cùng hối hận, gần như sắpkhóc đến nơi.
"Không thể đợi, vì sao?"
Nam tử nho nhã kia có vài phần tò mò hỏi lại.
"Đúng vậy a, Hạ sư huynh, trong vài thập niên này ngươi cứ sốt ruột,thật ra nguyên nhân là cái gì? Từ đầu đến giờ ngươi cũng không chịu lộra một chút, chúng ta làm bạn cũng đã vạn năm, hay là ngươi còn khôngthể tin tưởng tiểu muội?"
Cô gái thanh tú hấc hấc cằm, lời nói hơi có chút bất mãn.
"Cái này. . ."
Nghe xong lời nói của hai vị đồng môn, trường bào lão giả tỏ ra do dựmột chút, trầm ngâm một lát cuối cùng dùng sức vỗ đùi đánh "bộp" mộttiếng: "Thôi, dù sao chuyện cho tới bây giờ, quá nửa là vật kia đã trởthành đồ bỏ, nói cho hai người các ngươi biết cũng không sao."
"Sao?"
Nam tử nho nhã và cô gái thanh tú vừa nghe đối phương nói vậy, khônghẹn mà cùng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Cũng khó trách bọn họ sẽ như thế.Đừng nhìn hai người bọn họ vẻ ngoài không hề để ý, nhưng mà trong bamươi năm này ba người không rời nhau một tấc. Một mực mà nhìn lão giảsốt ruột, có hỏi gì hắn cũng không nói. Chuyện như vậy thử hỏi ai màkhông tò mò? Rất hiếm khi giống như hôm nay, hắn tự động muốn nói ra sựthật, đương nhiên là hai người có chút vui mừng.
"Mời sư huynh nói, tiểu muội đang chăm chú lắng nghe đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.