Chương trước
Chương sau
Không biết hắn dùng thuật pháp gì, không phải thuấn di nhưng tốc độ còn nhanh hơn nhiều,cơ Hồ trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Lâm Hiên.
Lâm Hiên muốn tế ra bảo vật đã không còn kịp.
Tất cả mọi người không nhịn được đều kinh hô một tiếng.Rất nhiều tu sĩ tỏ ra vui mừng vì dù sao lượng người ủng hộ Thiên Toàn Kiếm Tôn cũng khá đông.
"Không gian chuyển di.Thật không hổ là Thiên Kiếm Phong chủ,bí thuật này còn vượt xa với thuấn di.
"Đúng vậy, mà Thiên Toàn kiếm tôn căn thời cơ cũng thật chuẩn.Chỉ sợ Lâm sư đệ lần này nguy rồi."
...
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia cổ quái, hắn khẽ thở dài một hơi rồi chủ động xuất kích. Tuy Lâm Hiên không kịp tế ra bảo vật nhưng tay không chưa chắc là vô pháp khắc địch.
Lúc này Thiên Toàn Kiếm Tôn chỉ cách hắn hơn một trượng, tiên kiếm trong tay đại phóng linh mang, giơ cao lên đến đỉnh đầu.
Tiếng thanh minh truyền ra cùng lệ khí tuôn trào bốn phía.Nhìn thấy đối phương như vậy chẳng khác gì là muốn định sinh tử chứ nào phải luận bàn phân thắng bại gì.Dù sao đao kiếm vô tình,xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường.
Lão gia hỏa muốn lấy mạng mình sao?
Lâm Hiên chợt cười lạnh,cũng không tránh né một kích này,dù sao đã không còn nơi để trốn nữa rồi.Quả thật đối phương chọn thời điểm cũng quá hoàn hảo đi.
Ánh mắt thật lão luyện a!
Chỉ bằng điều đó thôi thì Thiên Toàn Kiếm Tôn cũng không hổ danh cao thủ rồi.
Lâm Hiên tay không đối mặt với tiên kiếm chém sắt như chém bùn, kết cục bị chém thành hai nửa tựa hồ đã không thể cải biến.
Thiên Toàn Kiếm Tôn cười một cách tàn nhẫn, nhưng đúng lúc này Lâm Hiên lại nâng tay phải lên, năm ngón tay hơi cong.
"Hô" , toàn bộ bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một tầng hỏa diễm tứ sắc lưu ly, cũng tại trong nháy mắt hóa thành một màu xanh thẳm như màu của biển,trảo về phía tiên kiếm.
"Châu chấu đá xe!"
Thiên Toàn Kiếm Tôn thấy vậy thì cười càng vui vẻ. Hắn coi hành động này của Lâm Hiên chẳng khác gì chó cùng dứt giậu.
Chỉ vô ích mà thôi, cho dù là yêu tộc cùng giai có thân thể đặc biệt cứng rắn đi nữa thì hắn cũng tự tin một kiếm này có thể chém đứt chứ đừng nói đối phương chỉ là tu tiên giả.
Thực lực đối phương quả thực mạnh, nhưng hiện tại vô luận thế nào cũng không thể trốn.Mà hắn chém ra kiếm này cũng không hề có ý dừng tay.Dù sao nếu đợi tiểu tử này tiến giai lên hậu kỳ thì mình chắc chắn không phải là đối thủ,giờ có cơ hội thì cứ loại bỏ hắn đi là hơn.
Trách không được Long sư thúc lại tự mình mời hắn nhập môn, cũng ủy thác hắn làm nhất Phong chi chủ, giết hắn cũng khó tránh bị sư thúc trách phạt a.
Nhưng nếu lưu lại mối họa này thì tuyệt đối không được. Lâm Hiên mà chết đi thì dù sư thúc có giận dữ thế nào đi nữa thì chẳng lẽ lại bắt mình lấy mạng đền mạng sao? Điều này hiển nhiên là không có khả năng.
Trong khoảng khắc, nhiều loại ý niệm hiện lên trong đầu Thiên Toàn Kiếm Tôn, lợi và hại, được và mất, hắn đã cân nhắc rõ ràng mọi việc,bên khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Sau một khắc, tiên kiếm và trảo của Lâm Hiên va chạm nhau tạo thành một màn sáng vô cùng chói mắt,thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời.
Phải biết rằng người đang quan chiến ở bốn phía đều là Tu tiên giả Động Huyền Kỳ vậy mà bọn họ cũng bị ánh sáng này làm cho lóa mắt.
Chúng tu sĩ bị dọa sợ, chuyện như vậy đừng nói là gặp, nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Thật sự là quá mạnh mẽ đi!Không biết kết quả ra sao? Lâm Hiên có vẫn lạc hay không ?
Mọi người không ai bảo ai đều nhao nhao thi triển linh nhãn bí thuật hoặc các loại bảo vật có công hiệu tương tự . Nhưng mà ngoài ý muốn chính là ánh sáng đến nhanh mà đi cũng nhanh .Không chờ bọn họ thi triển xong thì cảnh vật xung quanh lại lần nữa trở nên rõ ràng.
Mặc kệ là người ủng hộ Lâm Hiên hay Thiên Toàn Kiếm Tôn,tất cả đều muốn biết kết quả của lần va chạm vừa rồi.
Trong lòng bọn họ đều cho rằng Lâm Hiên tất sẽ vẫn lạc,đổi lại là Phân Thần kỳ cũng chưa chắc làm gì được.
Nhưng mà con người là một loại sinh vật kỳ lạ,dù đã chắc mẩm như vậy nhưng nếu vẫn chưa tận mắt nhìn thấy thì ở sâu trong nội tâm vẫn có chút ngứa ngáy.Thậm chí còn có một ít người mong muốn được nhìn thấy kỳ tích xảy ra.Bất quá trong tâm bọn họ cũng hiểu rằng đối mặt với loại tình trạng tuyệt sát này thì làm sao còn có đường sống a!
Mang theo đủ loại ý nghĩ cổ quái,mọi ánh mắt đều dồn về chỗ hai người vừa đánh nhau chết sống. Mà kết quả cũng nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người.
"không có khả năng!"
Nhưng một màn trước mắt lại khiến chúng tu sĩ tưởng mình nhìn lầm,dù là những người hy vọng Lâm Hiên còn sống cũng quá đỗi bất ngờ.
Tại sao có thể như vậy được,chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
"Làm sao có thể đây!"
Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong lòng chúng tu sĩ không biết bao nhiêu lần.
Nguyên một đám bọn hắn đều trừng mắt há mồm.Miêu tả như vậy tuy có chút khoa trương nhưng quả thật là không thể dùng lời nào để diễn tả hết sự kinh ngạc trong lòng bọn hắn.
Vốn cho rằng Lâm Hiên phải chết vậy mà lúc này tình thế lại hoàn toàn đảo ngược .
Lâm Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước mà không sứt mẻ chút nào,dường như đòn công kích đáng sợ kia chưa từng xuất hiện vậy.Mà ngược lại là Thiên Toàn Kiếm Tôn, nói như thế nào đây...
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế tấn công như trước, trường kiếm trong tay vừa vặn bổ tới trước ngực Lâm Hiên nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Hắn đã bị đóng băng!
Một khối Huyền băng xanh thẳm xuất hiện trước mắt mọi người. Khối băng bị hàn khí bao phủ, mặt ngoài còn thỉnh thoảng xuất hiện quang mang,nhìn vô cùng đẹp .Mà Thiên Toàn Kiếm Tôn vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt,tựa hồ nghĩ rằng một chiêu này của hắn chắc chắn sẽ chém Lâm Hiên thành hai nửa.
Tê...
Thời gian trôi qua chừng mười lần hít thở, chúng tu sĩ mới trở lại bình thường. Trên mặt mỗi người biểu lộ không giống nhau, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên đều thêm một chút kính sợ.
Tay không mà có thể đóng băng được đối phương.Thần thông này...cũng thật quá biến thái đi.
Không ít tu sĩ phải hít vào một ngụm khí lạnh,biết đâu Cổ Lão Ma thật sự chết dưới tay Lâm Hiên.
Còn Lâm Hiên chỉ mỉm cười , quay về hướng lão giả mặt ngựa nói: "Như thế nào, Lâm mỗ xem như thắng lợi rồi chứ?"
"Đương nhiên, Lâm sư đệ thần thông cao siêu như vậy thật khiến người ta khâm phục.Kể từ hôm nay,trong toàn bộ Vân Ẩn Tông, ngoại trừ hai vị sư thúc ra thì Lâm sư đệ có thể coi là đệ nhất nhân rồi." Trên mặt lão giả mặt ngựa đầy vẻ lấy lòng,rõ ràng là có ý nịnh bợ.
Lâm Hiên cười mà không nói,thật bõ công một phen vất vả a.Nhưng đúng lúc này,dị biến lại nổi lên.
Không ai nghĩ tới chuyện như vậy lại có thể xảy ra,tất cả đều sợ ngây người.
Âm thanh xoẹt xoẹt đến từ chỗ Thiên Toàn Kiêm Tôn bị đóng băng.Chỉ thấy trên bề mặt lớp băng xuất hiện những tia nứt li ti.Bắt đầu chỉ có một chút,nhưng dần dần mở rộng ra bốn phía,tạo thành một tấm mạng nhện trên mặt Huyền Băng.
Sau đó... Một tia ánh sáng từ bên trong khe nứt hiện ra, Huyền Băng nhanh chóng sụp đổ.
"Cái này..."
Thấy như vậy,Lâm Hiên vốn không chuẩn bị trước nên cũng thoáng chút ngẩn ngơ.
'Rầm Rầm Ào Ào' Huyền Băng hoàn toàn vỡ vụn, Thiên Toàn Kiếm Tôn từ bên trong vọt ra.
Búi tóc đã mất, tóc xõa xuống,hắn nghiến răng nghiến lợi vô cùng dữ tợn,cứ như lệ quỷ vậy.Thiên Toàn Kiếm tôn không nói gì cả mà đột nhiên sử chiêu nhân kiếm hợp nhất,mang theo vô tận lệ khí bổ về phía Lâm Hiên.
Một kích này không hề được căn chuẩn thời cơ hay tính toán vị trí xảo diệu gì cả,nhưng thắng ở chỗ bất ngờ.
Sắc mặt Lâm Hiên thay đổi, Cửu Thiên Vi Bộ đã không kịp thi triển mà Huyễn Linh Thiên Hỏa vừa mới sử dụng nên bây giờ có điều động cũng phải mất chút thời gian.
Đáng giận! tình thế lúc này đã như ngàn cân treo sợi tóc.Tay áo Lâm Hiên hơi phất,từ bên trong bay vút ra hai khỏa lôi châu.
Đúng là Tử Mẫu Âm Lôi do Lâm Hiên luyện chế không lâu trước đây.Mỗi một khỏa chỉ to bằng ngón cái,có màu nâu xanh, mà uy lực thì….
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang vọng khắp không gian, hắc quang đại thịnh bao lấy Thiên Toàn Kiếm Tôn, lão quái vật vừa thấy vậy,sắc mặt liền cuồng biến.Hắn hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên bành trướng.
"Phanh" một tiếng trầm đục,không ngờ Thiên Toàn kiếm tôn lại lựa chọn tự bạo,bất quá không thấy máu tươi chảy ra mà thân thể hắn bỗng dưng dung hợp hoàn toàn với tiến kiếm,sau đó hóa thành vạn vạn sợi tơ nhỏ màu bạc kích bắn ra bốn phía.
Lâm Hiên trừng lớn mắt. Thần thông này nhìn có chút quen mắt, chẳng lẽ đây là hóa kiếm vi ti, cảnh giới cao nhất của kiếm đạo sao?
Hóa kiếm vi ti thì Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng có thể thi triển được.Thần thông này danh như ý nghĩa,biến tiên kiếm trở thành nhỏ bé nhưng lại cức rắn,sắc bén vô cùng.Bất quá bí pháp Thiên Toàn kiếm tôn thi triển ra lại hoàn toàn bất đồng
Hắn đã tu luyện tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất,sau đó thi triển ra hóa kiếm vi ti thì cả người đều hóa thành những sợi tơ nhỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Lâm Hiên,Tử mẫu âm lôi đã va chạm với thần thông quỷ dị kia của Thiên toàn kiếm tôn nhưng lại không tạo được sát thương hiệu quả nào,chỉ thấy những sợi tơ ấy kích này tái nhợt vô cùng.Xem ra một chiêu kia hiển nhiên đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều nguyên khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.