Vân Châu Hải Ngoại vô cùng rộng lớn nhưng với độn quang hiện tại của Lâm Hiên. Khoảng cách trăm vạn dặm bất quá chỉ là lộ trình một ngày một đêm.
Khi vầng thái dương ửng hồng vừa ló trên mặt hải dương, một tòa Linh sơn hùng vĩ rộng rãi hiện vào trong tầm mắt.
Trọng du chốn cũ, trên mặt Lâm Hiên lộ vài phần hoài niệm.
Lần trước tới đây hẹp lộ đụng độ Thiên Sư thượng nhân, trải qua một phen khúc mắc càng khiến tình nghĩa hắn cùng Thanh nhi thêm thắm thiết.
Vừa nghĩ tới ái thê, trống ngực Lâm Hiên cũng bồi hồi nhảy dựng lên.
Cảm nhận được tâm ý của hắn. Trong Thiên Cơ phủ Nguyệt nhi thầm thở dài. Nói không ghen có thể gạt người nhưng nào gạt được bản thân.
Nếu như đổi thành Tu La Vương quả quyết đã lập tức rút đao trở mặt. Nhưng Nguyệt nhi là một nữ tử ôn nhu như nước, tình nguyện thầm thương tâm khổ sở.
May mắn là tiểu Đào đã ngủ, bằng không khi thấy tiểu thư thương tâm sẽ không quản Lâm Hiên có phải là tu sĩ Ly Hợp hay không, nhất định sẽ liều mạng cùng hắn.
Khác với nữ tử, nam nhân vốn không để tâm nhiều những chuyện nhỏ. Lâm Hiên không chú ý tới tâm tình Nguyệt nhi. Lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ kích động.
Lúc trước Lâm Hiên đã thu liễm khí tức khiến độn quang ảm đạm hơn nhiều. Tuy thế tu sĩ cường đại như hắn hàng lâm mà Ngũ sắc Linh Sơn há không có phản ứng sao.
Tại một vùng núi cảnh vật mỹ lệ thanh tao. Trong một động phủ thanh tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783314/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.