Chương trước
Chương sau
"Thiếu gia nói Điền Tiểu Kiếm?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ.
"Không sai, chính là hắn".
"Thiếu gia, mau đến xem thế nào?".
Lâm Hiên có điểm hiếu kỳ.
Thiên Vân giao dịch hội là nơi hội tụ cao thủ. Yêu tộc nào mà dám ăn gan hùm đuổi giết thiếu chủ Dược Cung.
Khi ở Vân Lĩnh Sơn hai người đã từng kiên thủ kháng ma. Lâm Hiên hiểu rõ thần thông của Điền Tiểu Kiếm. đối phương chỉ dựa vào Tam Sắc Huyền Băng Hoả thì Hoá Hình trung kỳ Yêu tộc cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hôm nay hắn lại bị truy sát chật vật. Điều này có điểm bất thường.
Tuy thế cuối cùng Lâm Hiên thu hồi thần thức, lại chú tâm tới kinh phật.
Một đêm vô sự, sáng hôm sau thì Lâm Hiên hoá thành một đạo kinh hồng bay về phía bầu trời xa.
***
Cách mấy ngàn dặm có một thiếu niên anh tuấn tay đè lên ngực, đầu ngón tay đang rỉ máu. Điền Tiểu Kiếm ho một trận mãnh lịêt, sau đó lấy ra một bình ngọc rất tinh xảo đem đan dược nuốt vào, sau một lát sắc mặt hắn mới khá hơn một chút.
Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm âm độc, hung hăng liếc nhìn thi thể dưới chân hắn.
Đó là một quái vật đầu người thân hổ. Chính là Hoá Hình Yêu tộc đêm qua đã đuổi giết hắn.
Lúc này toàn thân quái vật đã mất sinh cơ, khắp người bị một lam sắc đóng băng.
Không cần phải nói, nó chết vì Tam sắc Huyền Băng Hoả.
"Hừ, muốn tiêu diệt ta sao?"
Điền Tiểu Kiếm hung hăng nói sau đó lấy ra một cái túi linh thú đem thi thể Yêu tộc bỏ vào.
Tiếp theo hắn không dám ở lâu. Nếu đám chấp pháp sứ tớithì kết quả của hắn sẽ rất thê thảm. Xử lý vết thương qua loa rồi hoá thành một đạo kinh hồng nhanh chóng bay khỏi nơi đó.
Một lúc sau.
Ở phương xa liên tục loé lên các quang điểm, sau đó độn quang đủ loại màu sắc bay tới.
Tốc độ độn quang rất nhanh, sau một lát đã bay tới nơi Điền Tiểu Kiếm vừa đứng.
Quang hoa thu liễm, lộ ra mấy bóng người.
Bốn nam hai nữ Nguyên Anh, ba người là tu sĩ Nhân tộc, ba gã khác là Hoá Hình Kỳ Yêu tộc.
Thế nhưng trang phục trên người bọn họ khá giống nhau, trước ngực và cổ tay áo đều thêu một thanh tiểu kiếm màu vàng.
Chấp pháp sứ thành Hiên Viên. Hơn nữa đây là cấp cao nhất, chỉ có một nhiệm vụ, ngăn cản cùng như xử phạt những kẻ vi phạm Minh ước của lưỡng tộc.
"Hừ, xem ra thắng bại đã phân. Tiểu tử sống sót đã bỏ trốn" Một hắc y nam tử toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo lên tiếng.
"Ở đây vẫn còn lưu lại một ít linh lực, chắc chắn hắn mới rời khỏi đây không lâu. Chúng ta đuổi theo có lẽ còn kịp" Một tu sĩ trang phục như nho sinh, sắc mặt trầm phân tích.
"Trần đạo hữu nói có lý, để tiểu muội thử xem có thể tìm ra hành tích của hắn không?"
Một nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp bên cạnh nói, sau lưng có một đôi cánh trong suốt như cánh chuồn chuồn.
"Ha, ha. Trần mỗ đã quên mất. Tiên tử chỉ là Hoá Hình sơ kỳ nhưng do thiên phú nên thần thức có thể so sánh với đạo hữu hậu kỳ".
Nho sinh cười nói, sắc mặt có vài phần hâm mộ. Nữ tử Yêu tộc nghe thì lộ vẻ tự đắc, sau đó nhắm mắt lại đem thần thức thả ra.
Qua một lúc nữ tử mở mắt, gương mặt lộ vẻ kỳ quái.
"Thế nào? Không phát hiện gì sao?"
"Ừm" Nữ tử xấu hổ xen lẫn giận dữ gật đầu: "Tiểu tử đó hết sức giảo hoạt, hơn nữa lại am hiểu Ẩn Nặc Thuật, hẳn là đã trốn ở chỗ nào rồi".
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Mấy lão quái lâm vào trầm tư.
"Nếu vậy chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra" Nho sinh chậm rãi nói.
Đám người thoáng chần chừ, gật đầu rồi cùng rời đi.
Cách đó một trăm dặm, một bóng người chậm rãi thoát ra từ trong bùn đất. Điền Tiểu Kiếm lau mồ hôi trán. Thần thức của nữ yêu đó rất mạnh, thiếu chút nữa hắn đã bại lộ hành tích.
Cử động làm vết thương phát tác, Điền Tiểu Kiếm nhăn nhó đau đớn, vội lấy ra vài viên đan dược nuốt vào.
Nhớ tới cảnh ngộ của mình hôm qua, thiếu chủ Dược Cung lại thở dài. Chỉ có một chữ:
Xui xẻo!
Ngày hôm đó Điền Tiểu Kiếm sau khi chạy thoát khỏi hai tu sĩ Linh giới nhưng vẫn đang ở trong phạm vi thế lực của Yêu tộc. Nơi này cực kỳ thâm u, dù hắn có toàn lực độn quang, không mất mấy tuần trăng thì đừng mơ tới việc quay trở lại lãnh địa Nhân tộc.
Dù thực lực của Điền Tiêu Kiếm không kém nhưng hắn cũng không dám táo tợn làm như thế.
Vì thế hắn vô cùng cẩn thận che giấu hành tích của mình. Điền Tiểu Kiếm lanh lợi, hơn nữa hắn đã thu liễm khí tức. Dù gặp yêu thú nếu thì sớm tránh đi hoặc ra tay diệt khẩu.
Tuy tốc độ không nhanh nhưng khá an toàn, chỉ khoảng một năm là hắn có thể quay về Nhân tộc.
Nhưng đi được nửa lộ trình thì hắn vô tình phát hiện mấy cây Linh thảo có thể chế luyện đan dược trùng kích bình cảnh trên một vách núi.
Điền Tiêu Kiếm hiển nhiên sẽ không thể bỏ qua, có điều trong quá trình hái linh thảo lại xui xẻo chạm chán một Hoá Hình sơ kỳ Yêu tộc.
Điền Tiểu Kiếm hoảng sợ khi thấy yêu thú có thể qua mặt thần thức của hắn. Nhưng khi xem xét kỹ chỉ là một nữ yêu Hoá Hình sơ kỳ nên hắn đã động sát khí.
Bại lộ hành tích ở đây sẽ mang lại phiền toái lớn.
Nhưng nữ yêu kia trong thấy dáng vẻ anh tuấn của Điền Tiểu Kiếm thì xuân tình nhộn nhạo.
Nữ tử này rất nổi danh háo sắc tại Yêu tộc. Thích nhất là bắt các nam tu anh tuấn Nhân tộc làm tù binh. Mang về động phủ dùng thải bổ, sau khi chơi đủ thì giết chết.
Công pháp tu luyện của Nhân tộc, thuật trú nhan phần lớn chỉ có ở các nữ tu. Vì thế nữ tu Nguyên Anh kỳ nhìn qua chỉ như một thiếu nữ. Nam tu thì có rất nhiều lão giả thất tuần. Nữ yêu này đương nhiên sẽ không đi tìm bọn họ.
Những kẻ gặp họa với ả phần lớn là tu sĩ cấp thấp.
Nữ tu này tự xưng là Địch Trùng tiên tử. Còn trong Yêu tộc bằng cái tên khác là Địch Trùng yêu phụ.
Lúc này Địch Trùng tiên tử đương nhiên không buông tha Điền Tiểu Kiếm, ả chưa từng gặp qua nam tử anh tuấn tiêu sái như thế, vì vậy muốn bắt mang về động phủ.
Điền Tiểu Kiếm nào phải là người dễ đối phó. Hắn vốn không coi một Hoá Hình sơ kỳ yêu tộc ra gì nhưng khi giao thủ lại vô cùng sợ hãi.
Thần thông của đối phương cao thâm quỷ dị khó lường. Hai bên đánh tới thiên hôn địa ám. Điền Tiểu Kiếm đã xuất hết thần thông, thậm chí hắn đã dùng cả Tam Sắc Huyền Băng Hoả mới chiếm được thế thượng phong.
Nhưng vào thời khắc nguy cơ nữ yêu lại lấy ra một pháp bảo hình một chiếc lược ngà, uy lực lớn đến mức không thể tin được.
Điền Tiểu Kiếm dốc toàn lực nhưng vẫn bị pháp bảo đả thương, sau đó bị yêu nữ dùng một loại pháp lực có hương thơm cổ quái giam cầm.
Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm tái nhợt nhưng vẫn không khuất phục, Địch Trùng tiên tử cười duyên dáng nói: "Tiểu suất ca không cần vùng vẫy, người không thoát nổi đâu. Yêu tộc cùng cấp không có kẻ là đối thủ của ta. Thế mà ngươi phải bắt ta sử dụng tới phỏng chế Linh bảo. "
Điền Tiểu Kiếm bị mang về động phủ nhưng Địch Trung tiên tử không nóng lòng thái bổ. Lần này ả thực sự coi trọng Điền Tiểu Kiếm.
Điền Tiểu Kiếm vô cùng anh tuấn mà lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể cùng ả kết thành song tu đạo lữ.
Tiểu Kiếm không đồng ý. Cũng may yêu nữ phóng đãng này lại thực sự thích hắn nên không dùng cường lực. Tiểu Kiếm không thất thân với yêu nữ nhưng không ngày nào hắn không bị đùa bỡn.
Nghĩ tới bản thân là thiếu chủ Dược Cung cao ngạo, tâm trạng hắn vô cùng buồn bực. Thế nhưng là người có tâm kế sâu sắc, hắn lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Chỉ trong chớp mắt mấy tuần trăng đã trôi qua.
Thấy Điền Tiểu Kiếm ngang ngạnh không chịu khuất phục, Địch Trùng yêu nữ không nhẫn nhịn được nữa. Nàng chuẩn bị giở bài cuối cùng, dùng sức cưỡng ép trước. Tới khi đã chiếm được thân thể hắn, còn sợ không chiếm được tâm hắn sao?
Bị rơi vào đường cùng, Điền Tiểu Kiếm đành dùng mỹ nam kế. Sau đó liều chết thi triển bí thuật đại tổn tinh nguyên giải khai cấm chế trên người, nhân cơ hội bất ngờ đánh lén đả thương nặng yêu nữ.
Địch Trùng tiên tử vừa giận vừa sợ, thấy thân thể mình bị huỷ trong tay đối phương thì tinh hồn nhanh chóng đào thoát nhưng đã muộn. Tiểu Kiếm ẩn nhẫn lâu như vậy đương nhiên đã an bài rất chu đáo, tinh hồn yêu nữ rốt cuộc vẫn rơi vào tay hắn.
Nghĩ tới việc phải chịu bao khổ cực, Điền Tiểu Kiếm không chút do dự thi triển thuật Sưu Hồn,
Nhưng kết quả lại làm hắn trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt cuồng biến.
Lần này đích thực Điền Tiểu Kiếm đã chọc vô tổ ong vò vẽ. Nữ yêu đó lại là tôn nữ của một lão quái vật Ly Hợp kỳ.
Điền Tiểu Kiếm là thiếu chủ Dược Cung, đương nhiên hiểu rõ Nhân Yêu lưỡng tộc đều có Ly Hợp kỳ.
Gia gia của Địch Trùng tiên tử chính là một Yêu tộc cấp năm có ngoại hiệu là Cửu Đầu lão tổ.
Lão gia hỏa này khi là Hoá Hình hậu kỳ đã nổi danh vì hiếu sát, hơn nữa rất bảo thủ. Nếu biết tôn nữ được sủng ái nhất chết trong tay hắn thì…
Điền Tiểu Kiếm thực sự không dám nghĩ tới. Trong mắt của những tồn tại này thân phận thiếu chủ Dược Cung của hắn không đáng gì. Do dù Ly Dược Cung có Ly Hợp kỳ lão tổ thì cũng tuyệt không thể một tiểu tử nho nhỏ mà trở mặt với một tồn tại cùng cấp.
Lúc này nhanh chóng chạy đi mới có đường sống. Có điều Điền Tiểu Kiếm không quên cướp phá sạch sẽ động phủ của Địch Trùng tiên tử, tìm thấy vô số bảo vật.
Là tôn nữ của Cửu Đầu lão tổ, tài vật của yêu phụ này vô cùng phong phú.
Nhất là kiện phỏng chế Thông Thiên Linh Bảo uy lực vô cùng. Vốn là của Cửu Đầu lão tổ, do lão tổ mượn để chiêm ngưỡng. Bây giờ thì nó đã rơi vào tay Điền Tiểu Kiếm. Ngay cả thi thể của yêu nữ hắn cũng không buông tha. Thân thể của Hoá Hình Yêu tộc đều là tài liệu tu tiên thượng phẩm.
Sau khi thu nhặt sạch sẽ Điền Tiểu Kiếm bắt đầu chạy trốn. Cửu Đầu lão tổ biết tôn nữ bị mất mạng nhưng đang tu luyện tới giai đoạn quan trọng, đang trong trạng thái chết giả. Mãi tận hai tuần trăng sau mới biết sự việc đã xảy ra.
Cửu Đầu lão tổ nổi giận lôi đình. Hiện không thể xuất quan nên đã phái ra vô số thủ hạ truy tìm Điền Tiểu Kiếm, đồng thời phát lệnh truy nã tới toàn bộ Yêu tộc, hứa nếu ai có thể trả thù cho tôn nữ của lão, lão sẽ thu người đó làm đồ đệ.
Sau khi tin tức truyền ra Yêu tộc lâm vào tình trạng điên cuồng. Nếu như có thể bái Cửu Đầu lão tổ làm sư phụ quả thực không còn gì tốt hơn.
Vì vậy Điền Tiểu Kiếm lâm vào tình cảnh bị đuổi giết điên cuồng.
Nhớ lại chuyện trước kia, Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ chán chường. Bây giờ hắn nào dám quay về Ly Dược Cung. Ly Hợp kỳ yêu tộc tức giận không phải là chuyện đùa, không chừng hắn sẽ bị bản môn đem bán đi.
Tuy khả năng này không lớn nhưng Điền Tiểu Kiếm không thích vận mệnh của mình nằm trong tay người khác.
Chủ yếu là phải dựa vào chính sự nỗ lực của bản thân. Điền Tiểu Kiếm và Lâm Hiên là hai người giống nhau. Tình cảnh hiện giờ cũng giống, cả hai lại biến thành một đôi huynh đệ bị người truy sát.
Trừ phí hắn có thể tiến giai Ly Hợp kỳ thành công, hắn sẽ phải làm con chuột trốn nhui trốn lủi.
***
Hai ngày sau Lâm Hiên chỉ còn cách thành Hiên Viên mấy trăm dặm.
Còn khoảng nửa tuần trăng Thiên Vân giao dịch hội mới cử hành. Ngoại trừ những nhân vật trọng yếu của Nhân Yêu lưỡng tộc, đám tu sĩ hỗn tạp đều phải ở ngoài không được vào thành.
Lúc này ngoài thành đã tụ tập rất nhiều tồn tại Nhân tộc và Yêu tộc. Dọc đường Lâm Hiên đã gặp mấy phường thị lâm thời. đều do các tu sĩ và Yêu tộc tới trước tự phát tổ chức. Mặc dù đơn sơ nhưng cũng có thể tìm được không ít thứ tốt.
Nhất là một số tu sĩ cấp thấp, Thiên Vân giao dịch hội bắt đầu khai mạc không hạn chế cảnh giới nhưng muốn tiến vào phải giao nộp ba ngàn tinh thạch.
Lệ phí vào cửa đắt như vậy, một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nghèo túng chưa chắc gom góp được chứ chưa nói tới tu tiên giả cấp thấp.
Vì thế mục đích của đám này tới đây là để mở mang tầm mắt, thứ hai là hy vọng tìm được những thứ cần thiết ở những phường thị tạm thời như này.
Mấy ngày Lâm Hiên nhàn nhã đi lại, đã thu thập được không ít tin tức hữu dụng.
Lúc này hắn đang nghỉ chân ở một phường thì tạm thời.
Ở đây phần lớn là tu tiên giả Linh Động kỳ và Trúc Cơ kỳ. Tu sĩ Ngưng Đan kỳ có rất ít, lão quái Nguyên Anh kỳ thì không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng. chậm rãi đi tới một trà lâu. Đột nhiên tròng mắt hắn co rút lại, sắc mặt vẫn bình thản nhưng trống ngực đập mạnh.
Lúc này đã nhìn thấy một thiếu nữ vận thanh y tên là Mộng Như Yên. Dung mạo nàng hết sức bình thường nhưng Lâm Hiên lại có ấn tượng sâu sắc.
Chần chừ một lát, hắn không bỏ đi mà cất bước đi tới. Hắn không nắm chắc nữ tử này có phải sư phụ của Tần Nghiên không. Nhưng gặp lại thì phải thử một lần.
Thực tâm Lâm Hiên cũng không muốn động vào tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Rất có thể hắn tự đưa thân vào nơi nguy hiểm. Thế nhưng tình huống bây giờ có điểm đặc biệt, hắn đã kết mối huyết hải thâm cừu với Vạn Phật Tông. Đám lừa trọc sẽ không buông tha hắn.
Mà ở Thiên Vân thập nhị châu, trừ phi chính hắn tiến giai tới Ly Hợp kỳ sẽ không bao giờ thoát được sự truy đuổi của Vạn Phật Tông. Mà đột phá Ly Hợp đâu có dễ dàng, trong vòng mấy trăm năm nữa cũng đừng nghĩ tới. Vậy trong thời gian đó hắn phải làm sao? Trốn lui trốn nhủi như chuột hay vào nơi thâm sơn cùng cốc?
Cả hai cách này đều không phải là lựa chọn tốt.
Nếu hắn có mối quan hệ với một lão quái vật Ly Hợp kỳ thì mọi chuyện sẽ khác. Ít nhất sẽ làm đối phương có điểm uý kỵ.
Lâm Hiên vừa thầm cân nhắc lợi hại vừa bước nhanh về phía trước.
Mộng Như Yên ngồi trước sạp hàng nhỏ bé, bày vài ba kiện linh khí vô cùng rác rưởi. Ngoài ra còn một thảo dược cấp thấp nhất.
Vẻ mặt Lâm Hiên cứng đờ, trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ hắn đã quá nhạy cảm? Tu tiên giả trùng danh tự là bình thường.
"Đại sư, người muốn mua vật gì vậy, mặc dù tiểu nữ không có nhiều hàng hoá nhưng tuyệt đối là mỹ vật giá rẻ" Thấy một khổ hạnh đầu dà chậm rãi tiến tới, Mộng Như Yên hiện vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhịêt tình chào mời.
"A Di Đà Phật".
Hai tay Lâm Hiên vừa mới chắp tay, Mộng Như Yên khẽ nhíu mày, lại che miệng thở dài nói: "Tiền bối, là người hả?"
Lâm Hiên ngẩn ngơ, không ngờ đối phương nhận ra hắn nhanh như vậy.
Mộng Như Yên nhanh chóng thu dọn quầy hàng, kéo Lâm Hiên đi ra phường thị, một lát sau hai người đi tới một chỗ vắng vẻ:
"Lần trước được tiền bối trợ giúp, tiểu nữ còn chưa tạ ân đại ân. Lần này gặp lại đúng là thiên lão run rủi " Mộng Như Yên vừa nói vừa yêu kiều cúi đầu chào.
"Ha, ha, cô nương khách khí, chỉ là cái nhấc tay mà thôi" Lâm Hiên cười nói nhưng trong lòng thầm hoảng sợ.
"Tiền bối, sao lại giả trang thành khổ hạnh đầu đà. Chẳng lẽ đã thấu hiểu được bộ mặt nhân thế, xuất gia rồi chăng?" Sắc mặt Mộng Như Yên đầy vẻ tò mò.
"Đương nhiên không phải, Lâm mỗ kết oán với người, thực lực đối phương hùng mạnh hơn ta đành phải dịch dung để né tránh" Lâm Hiên thở dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Thì ra là thế" Mộng Như Yên thở dài. Nàng cải trang thành tiểu tu sĩ Linh Động kỳ nên không biết chuyện Vạn Phật Tông phát lệnh truy sát với Lâm Hiên.
"Chuỵên này thật trùng hợp. Tiền bối hào hiệp, tiểu nữ tử nhất định phải báo ân người. Tiểu nữ có một vật không chừng có thể giúp" Mộng Như Yên nghiêng đầu suy nghĩ rồi đưa tay vào lòng lấy ra một vật mỏng như cánh tằm.
"Đây là?" Ánh mắt Lâm Hiên liếc qua thì lộ vẻ kinh ngạc.
"Không dối gạt gì tiền bối. Tiểu nữ dù nghèo túng nhưng tổ tiên chính là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Cái mặt nạ da người này chính là do tổ tiên truyền lại, cực kỳ thần diệu. Người có thể thử một lần"
Mộng Như Yên cười cười. Thứ này nàng khéo léo lừa lấy được trong một lần đánh cuộc với Thái Thượng trưởng lão Thiên Xảo Môn, là dùng bảy bảy bốn mươi chín loại tài liệu huyền diệu luyện chế thành. Trừ phi người mang mặt nạ đứng cùng một chỗ với lão quái vật Ly hợp kỳ. Còn lại dù là đại tu sĩ cũng không thể phát hiện ra.
Mộng Như Yên đương nhiên không biết mối quan hệ sau đậm của ái đồ với Lâm Hiên. Thế nhưng nàng có ấn tượng rất tốt với hắn. Mấy tuần trăng ở hồng trần chịu khổ, nàng đã quen với lòng người xấu xa. Lâm Hiên là người duy nhất ra tay trợ giúp nàng.
Lâm Hiên là người biết nhận biết bảo vật. Thần thức của Lâm Hiên cũng không thể xuyên qua. Nhìn tấm mặt nạ thì hắn không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Giả trang thành khổ hạnh đầu đà chỉ là nhất thời, một khi vào trong thành rất có thể bị bại lộ tung tích, nhưng với cái mặt nạ da người này thì khác.
"Đa tạ đạo hữu. Lâm mỗ từ chối thì bất kính" Lâm Hiên ôm quyền nói rồi cất mặt nạ vào túi trữ vật. Sau đó tay trái lật lên, linh quang loé lên, một đống tinh thạch lớn hiện ra.
"Tiền bối, đây là…" Mộng Như Yên tiên tử nhíu mày: "Tiểu nữ đã nói, tiểu nữ tặng mặt nạ là để báo đáp đại ân giúp đỡ khi trước. Bây giờ chẳng lẽ ngươi muốn đẩy tiểu nữ vào chuyện bất nghĩa sao?"
"Cô nương nói quá lời, Lâm mỗ biết phẩm cách cô nương thanh cao nhưng mặt nạ này là vật tổ truyền của cô nương, thần thông phi thường. Lần trước Lâm mỗ giúp cô chuỵên nhỏ, giờ cô dùng bảo vật quý giá báo đáp, nếu Lâm mỗ chấp nhận thì chiếm tiện nghi quá lớn của cô nương "
Nghe Lâm Hiên nói thế, Mộng Như Yên tiên tử không khỏi đỏ mặt. Lâm tiểu tử này phẩm cách không tệ nhưng cái gì mà chiếm tiện nghi chứ?
"Huống chi cô nương cũng không tài phú gì. Xin hãy tiếp nhận tâm ý của tại hạ. Đây là mấy bình đan thích hợp với cảnh giới của đạo hữu, có thể tiến giai Linh Động hậu kỳ. Ngoài ra còn vài món Linh khí có thể dùng làm vật phòng thân. Xin cô nương đừng chối từ" Lâm Hiên cười nói.
Mộng Như Yên dở khóc dở cười, không còn cách nào khác đành một bộ cảm kích, cúi đầu nói: "Tiền bối đã nói như vậy nhưng tiểu nữ vẫn thấy áy náy".
"Ha, ha, cô nương đừng nói như vậy. Chúng ta mới quen đã thân, không nên khách sáo. Sau này nên bình đẳng với nhau. Nếu cô n đồng ý cứ gọi ta một câu đại ca, ta gọi cô nương là tiểu muội, có được không?" Linh quang chợt lóe trong đầu, Lâm Hiên đưa ra một đề nghị vô cùng mạo hiểm.
"Cái này?" Mộng Như Yên ngây người. "Lâm tiền bối" này cũng rất hào sảng. Đối xử với nàng rất tốt. Nàng tuyệt không ngờ Lâm Hiên đã nghĩ ra thân phận thật sự của nàng.
Là tu tiên giả Ly Hợp kỳ, phong ấn thuật của nàng cho dù là đại tu sĩ cũng không thể phát hiện ra.
"Tiền bối, như vậy không được, tiểu nữ chỉ là một đệ tử Linh Động kỳ".
"Cô nương không ncần câu nệ như vậy. Ta đã nói ta với cô nương vừa gặp đã thân. Nghi lễ xã giao không tính làm gì. Chẳng lẽ cô nương không muốn gọi ta một tiếng đại ca sao?" Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng.
"Đại ca, xin đại ca sau này quan tâm tới tiểu muội nhiều hơn" Mộng Như Yên sửa lại y phục, gương mặt lộ nụ vui vẻ. Đây nàng không phải giả vờ. Nàng nhận ra lúc nãy vì cảm động mà tâm cảnh của nàng đã đột phá qua một tầng.
Điều này làm cho Mộng Như Yên tiên tử vừa mừng vừa sợ. Thì ra muốn ma luyện tâm cảnh không nhất thiết cứ phải chịu khổ. Nhân sinh trên đời có vui mừng tức giận, bi ai, cảm kích. Nhân sinh có trăm hình thái, mỗi loại đều có thể giác ngộ, đều có thể trợ giúp tâm cảnh.
"Ha, ha. Nếu đã gọi đại ca, nhất định sẽ có lễ ra mắt".
Lâm Hiên nói xong vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra ba mươi khối tinh thạch trung phẩm: "Như Yên, đã tới Thiên Vân giao dịch hội chắc chắn cũng muốn thêm được kiến thức. Không được chối từ lượng tinh thạch này, dùng chúng làm phí vào thành Hiên Viên".
"Đa tạ đại ca" Mộng Như Yên gật đầu nhận lấy. Nàng chợt phát hiện muốn để tâm cảnh của mìn tiến bộ nhanh chóng thì phải có tâm tình thực sự.
Trước đây dù nàng phong ấn tu vị, nhẫn nhịn chịu khổ ở hồng trần. Bị đánh không đánh lại, bị mắng không mắng lại nhưng đó chỉ dựa vào ý chí nhẫn nhịn. Trong suy nghĩ thì nàng vẫn là Vân Châu đệ nhất nữ tu.
Như vậy đương nhiên không thực sự nhập vai với tâm cảnh của mình. Tâm cảnh không phù hợp với hoàn cảnh, ma luyện căn bản là làm nhiều hiệu quả ít.
Phương pháp đúng mức nhất phải thực sự coi bản thân như một tiểu tu sĩ, vì thế âm thanh "Đại ca" của nàng rất tự nhiên.
Lúc này Mộng Như Yên tiên tử thực cảm kích Lâm Hiên. Vô tình đã giúp nàng tìm ra phương pháp ma luyện tâm cảnh nhanh nhất.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên và Mộng Như Yên tiên tử chia tay. Cả hai bên còn có chuyện riêng, hiển nhiên không thể đồng hành.
'Thiếu gia, có thật nữ nhân đó là Thiên Nhai Hải Các Mộng Như Yên tiên tử không?" Lúc trước đối diện với người có khả năng là lão quái vật Ly Hợp kỳ, Nguyệt nhi không dám thở mạnh, chỉ sợ bất cẩn một chút đối phương sẽ phát hiện ra.
"Ta cũng không chắc lắm" Sắc mặt Lâm Hiên khá âm trầm.
"Thiếu gia, Đối phương lại tặng mặt nạ kỳ bảo như vậy, ngay cả đại tu sĩ cũng không nhìn ra sơ hở, một đệ tử Linh Động kỳ không thể có vật ấy".
"Cái này rất khó nói. Nàng ta đã nói mặt nạ do tổ tiên truyền lại".
"Vậy sao thiếu gia lại cư xử với nàng ta tốt như vậy? Vừa tặng tinh thạch vừa tặng bảo vật, lại cào bình đẳng giao tiếp" Nguyệt nhi không hiểu.
"Cái này là do ta không biết chắn chắc. Cũng có thể đúng mà cũng có thể không. Nhưng mặc kệ chân tướng sự việc như nào, đối với ta cũng không có hại gì" Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ cao thâm khó lường.
"Ai, chàng nói vậy là sao?"
"Nha đầu ngốc, hãy nghĩ đi. Nếu nàng ta thực sự là Mộng Như Yên tiên tử thì không phải nói.. Nhưng không phải thì ta cũng không không mất mát gì. Chỉ dựa vào việc nàng tặng ta cái mặt nạ đó, nhận một tiểu muội như vậy cũng không có hại gì".
Nguyệt nhi gật đầu, Lâm Hiên nói cũng không sai. Với sự khôn ngoan của thiếu gia, hắn không thiệt thòi mà còn chiếm tiện nghi là đằng khác. Dù đó có phải là Mộng Như Yên đến từ Thiên Nhai Hải Các hay không, chủ tớ nàng không bị thiệt thòi một phân hào nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.