" Đây là đâu?" Lâm Hiên ngước mặt nhìn vật trước mắt, thần tình chấn động thì thào mở miệng. Lúc này bọn họ đang ở trong một sơn cốc rất lớn, bốn phía đều là yêu vụ mở ào, lại có thể ngăn cản thần thức.
"Có lẽ nơi đây chính là tuyền nhãn của cực phẩm yêu mạch, vào trong này yêu khí nồng đậm, thần thông của ta được gia tăng thêm một chút." Viện Kha đứng ở cạnh Lâm Hiên vẻ mặt lộ một tia hưng phấn mở miệng.
"Công chúa không cần vội cao hứng quá sớm, trước mắt chúng ta là cây cổ mộc gì?" Ánh mắt Lâm Hiên lại chớp động, sắc mặt ngưng trọng. Trước mặt hai người mấy trượng có một cây cổ mộc cực lớn tán lá như che khuất bầu trời. Lâm Hiên cũng coi như là kẻ có kiến thức rộng rãi nhưng chưa hề thấy qua một cây đại thụ nào như thế. Cao hơn trăm trượng cành lá rậm rạp, càng thêm cổ quái là nó tán ra yêu khí cực kỳ nồng nặc.
Chỉ thấy Viện Kha ngẩng đầu lên ánh mắt chớp động, Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát tỉ mỉ cây đại thụ này.
" Ồ!" Đột nhiên chân mày hắn cau lại, cả người chợt lóe thanh quang bay lên cao. Viện Kha hơi do dự cũng bay theo.
Bay cao tầm năm mươi trượng thân hình Lâm Hiên liền dừng lại ngước nhìn lên cự mộc trước mắt rồi lâm vào trầm ngâm không nói không rằng.
Chỉ thấy trên thân cây có một khuôn mặt giống nhân tộc như đúc, tai mắt mũi miệng đầy đủ. Nhưng điều khiến Lâm Hiên chú ý chính là trên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783122/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.