Chương trước
Chương sau
Sau khi rời dược tiệm, Lâm Hiên mua một cái ngọc giản ở nơi khác. Nội dung trong này giới thiệu về các tông môn cùng gia tộc tu tiên trong U Châu, thậm chí còn có một số tư liệu về các bậc tán tu nổi danh.
Tìm được tin tức về Thiên Mục Phái, hắn đọc qua một lượt. Sau đó Lâm Hiên rời phường thị độn quang đi Thiên Mục Sơn.
Lâm Hiên lấy ra một viên Ẩn linh đan phục dụng vào, ẩn tàng tu vị xuống Linh Động trung kỳ sau đó cất bước đi vào trong tiểu trấn.
Tu tiên giả dù vẫn chưa thành tiên nhưng đã hoàn toàn khác biệt phàm nhân thế tục, có điều trong tiểu trấn có chút khác lạ. Nhân khẩu nơi đây cũng khoảng vài ngàn, chín phần là phàm nhân còn lại là tu sĩ. Cho dù thấy các loại pháp thuật huyền diệu nhưng phàm nhân không hề kinh ngạc, như đã thành thói quen.
Địa phương này thực sự khác biệt a! Dù sớm xem qua giới thiệu trong ngọc giản nhưng Lâm Hiên vẫn có chút kinh ngạc.
Các môn phái tu tiên khác vốn xem phàm nhân như kiến hôi nhưng Thiên Mục Phái này lại chủ trương đem đạo gia truyền bá ra thế tục. Giúp phàm nhân bài trừ ma chướng thân thể tráng kiện, chủ động cho đệ tử cấp thấp hòa hợp với phàm nhân. Thậm chí còn giúp bọn họ giải quyết một số vấn đề khó khăn.
Năm xưa có một số phàm nhân từng được ân huệ của tiên nhân, được sinh sống ngay tại chân Thiên Mục Sơn. Mới đầu chỉ có ba đến năm hộ, dần dần biến thành một biểu thôn nhỏ, bây giờ là quy mô của một tiểu trấn. Theo quy định của Thiên Mục Phái, Trước khi Trúc cơ, Linh Động kỳ đệ tử phải tới trấn này tiếp nhận khảo nghiệm nơi thế tục, bài trừ đi tâm ma.
Lâm Hiên mất một canh giờ đã đi qua các ngã tư trong tiểu trấn một lượt. Sau đó hắn đi vào một khách điếm ở cuối trấn.
Hiện Lâm Hiên không chưa định vào Thiên Mục Sơn, căn cứ trong ngọc giản, môn phái này khá bảo thủ ở U Châu, đối với tu sĩ ngoại giới không kể chính đạo hay ma đạo cũng không có thiện ý.
Vì ít cùng qua lại với bên ngoài. Mon phái này cũng không tiếc tài lực, tự bồi dưỡng được hai luyện đan sư, tài nghệ tuy không thể bằng luyện đan sư Linh Dược Sơn nhưng đã thỏa mãn yêu cầu đan dược trong môn.
Khi đọc tới điểm này, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên tự diễu, ý nghĩ muốn nhờ vào thân phận thiếu chủ Linh Dược Sơn cũng thất bại. Mà Thiên Mục Phái đối với tu sĩ đến từ bên ngoài kiểm tra rất nghiêm khắc.
Nguyên nhân cũng do tình thế tu tiên giới U Châu hiện khá phức tạp.
Mười năm nay biểu hiện vẫn là gió yên biển lặng nhưng ở bên trong lại cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.
Bắt đầu chính là do Thiên Sát ma quân gây ra. Mặc dù cuối cùng chính ma lưỡng đạo đều không thu được Thiên Trần Đan.
Cực Ác Ma Tôn hiện đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, lại tu luyện ra đệ nhị nguyên thần khiến tam đại thế lực chính đạo lo lắng. Mấy vị Thái thượng trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ đành tạm thời hợp tác đối phó với ma tôn.
Hơn ngàn năm trước thực lực chính đạo ở luôn trên ma đạo nên chiếm đoạt nguồn tài nguyên tu tiên phong phú hơn. Hiện tại thế lực Ma đạo trên một bậc tự nhiên không chịu tình huống như vậy, đối với sở hữu linh mạch đều đưa ra yêu cầu mới. Cực Ác Ma Tôn vốn là có dã tâm bừng bừng mà tam đại thế lực chính đạo làm chúa tể U Châu mấy ngàn năm đã có khi nào phải chịu thiệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chỉ là hai bên còn chưa chuẩn bị kỹ càng đồng thời còn có chút cố kỵ nên chưa khai chiến. Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Toàn bộ tu tiên giới U Châu như là một đống rơm khô cực lớn, chỉ cần một tàn lửa là bùng phát.
Một nguyên nhân khác khiến chánh ma tạm thời kiềm chế đó chính là tin tức từ Linh Dược Sơn. Sau khi Thiên Sát ma quân vẫn lạc, rất nhanh đã truyền ra lời đồn đại rằng Linh Dược Sơn còn có Thiên Trần Đan.
Các vị Nguyên Anh kỳ lão quái mặc dù không tin, nhưng trong lòng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, phái ra không ít đệ tử tinh anh đến theo dõi.
Trong Linh Dược Sơn cũng có một số cao thủ là gian tế các phái trà trộn, thu được không ít tin tức tình báo.
Tin tức khiến tam đại thế lực chính đạo cùng Cực Ma Động đều kinh ngạc chính là trong Linh Dược Sơn còn có Nguyên Anh kỳ lão quái. Lúc này chính ma lưỡng đạo cũng có chút băn khoăn. Nếu như song phương khai chiến đánh cho thiên địa biến sắc nhật nguyệt vô quang thì khi đó Linh Dược Sơn sẽ tọa sơn quan hổ đấu rồi làm ngư ông đắc lợi. Như thế chẳng phải là nông nổi lắm sao?
Mà làm cho các lão quái buồn bực là Linh Dược Sơn ngàn năm qua đều có quan hệ với hai bên.
Nếu lỗ mãng hành sự rất có thế đẩy Linh Dược Sơn ngả về đối phương. Vì vậy Chính ma lưỡng đạo đành âm thầm phái người đi Linh Dược Sơn lôi kéo nhưng Thông Vũ chân nhân vốn là lão hồ ly. Lời nói hành động không có nửa điểm sơ sót, không đáp ứng mà cũng không cự tuyệt. Trên dưới đều lưu lại chỗ thừa khiến hai bên dở khóc dở cười, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy vậy dây cung kéo căng mãi sớm muộn sẽ đứt mà thôi!
Trong không khí khẩn trương như vậy, khi tổ chim bị phá thì liệu trứng có còn không, Thiên Mục Sơn dù ở tại phương Bắc nhưng cũng không thể thoát khỏi cuộc chiến.
***
Những manh mối này là Lâm Hiên phân tích tổng kết lại. Nửa năm phiêu bạt tìm kiếm linh dược, mưa dầm thấm đất, mỗi ngày hắn nghe được không ít tin tức.
Không ngờ Linh Dược Sơn lại là trung tâm trận đại chiến chính ma. Lâm Hiên đương nhiên không muốn dấn thân vào nơi phong ba, nhưng lúc này không biết có thể tránh được bao lâu.
Dấu đi lo lắng trong lòng, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên lãnh đạm với trang phục tán tu đi vào trong khách điếm.
Mới vừa vào một tiểu nhị đã hấp tấp chạy tới, cung kính thi lễ một cái: "Tiểu nhân tham kiến tiên sư."
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu tùy tiện hỏi: "Nơi này còn phòng không. Chuẩn bị cho ta một gian."
"Vốn là vẫn còn, tuy nhiên...... Không thể cho tiên sư thuê được." Tiểu nhi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử cùng lo lắng.
Nếu là một tu tiên giả khác chắc đã phẫn nộ phát tác ra. Cao cao tại thượng như bọn họ há có thể nhịn một tên phàm nhân.
Nhưng Lâm Hiên không phải là hạng nóng nảy, lạnh nhạt mở miệng: "Tại sao?"
Thấy Lâm Hiên không nổi giận tiểu nhị mới nhẹ nhàng thở ra, vội đầu khom lưng nói: "Tiên sư, nếu như bình thường có thần tiên đến ở bổn điếm, chúng ta tuyệt đối cầu còn không được, đốt cao hương rửa chân hầu hạ người, với lại còn không thu một đồng nào."
Không ngờ tiểu nhị này lại có tài vuốt mông ngựa hạng nhất nhưng Lâm Hiên sao có thời gian, nhíu mày lạnh nhạt:
"Ngươi hãy mau nói vào chính sự."
"Vâng." Tiểu nhị lúc này mới vội vàng mở miệng: "Tiên sư, mấy ngày nữa Thiên Mục Phái sẽ mở ra phường thị cho phép tu sĩ bên ngoài vào trong trao đổi."
"Mở phường thị?"
Lâm Hiên giật mình rồi lập tức mừng như điên vội truy hỏi. Tiểu nhị cũng rất mau mắn trả lời. Thì ra Thiên Mục Phái mặc dù bảo thủ nhưng chỉ là một tông môn cùng với các tiểu phái gia tộc đương nhiên không thể cắt đứt quan hệ cùng ngoại giới.
Cứ mười năm một lần, Thiên Mục Phái dựng một phường thị tạm thời cho phép tu tiên giả bên ngoài vào môn phái tiến hành giao dịch.
Bọn họ nhân cơ hội này thu mua dự trữ những tài liệu tu tiên cần thiết cho môn phái. Nhưng thời gian đặc biết ngắn ngủi chỉ ba ngày. May mắn thay là ngày mai mở ra.
"Thì ra là thế!" Lâm Hiên nghe xong hết sức vui mừng, hắn đang còn lo lắng tính kế xâm nhập Thiên Mục Phái, cơ hội tốt như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Tiểu nhị vẫn mau mắn giải thích:
"Căn cứ tiểu nhân được biết, Thiên Mục Sơn không thích tiên sư nơi khác vào bổn phái, cho nên hiện tại các tiên sư từ bên ngoài tới vẫn phải tới khách sạn của Thiên Mục Phái đăng ký"
"Ta thấy ngươi mồm miệng cũng lanh lẹ, khối tinh thạch này cho ngươi"!
Trong tiểu trấn có một khách sạn khá rộng cao tới năm tầng, tuy là dùng gỗ chế thành nhưng cũng có khí thế hào hùng.
Trước cửa khách sạn có treo một biển lớn viết mấy chữ vàng Hoa Anh Lâu.
Nơi này là khi tổ chức phường thị, Thiên Mục Phái dùng để tiếp đãi tu sĩ từ bên ngoài đến.
Căn cứ như lời tiểu nhị muốn đi vào Thiên Mục Sơn nhất định phải tới nơi này đăng ký trước.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, quả nhiên toàn bộ tu sĩ đều tập trung ở nơi này, đã có vài người đi vào núi. Hắn đem tu vị hạ xuống Trúc Cơ sơ kỳ, nếu quá thấp thì dễ bị cản trở còn nếu là Trúc Cơ hậu kỳ lại dễ gây sự chú ý, khi này mới đi tới khách sạn Hoa Anh Lâu.
"Tham kiến tiền bối! Tiền bối tới tham gia hội giao dịch bổn môn sao?"
Lâm Hiên mới đi vào trước cửa đã có một bạch y thiếu niên chừng gần hai mươi đón chào. Tu vị là Linh Động Kỳ tầng thứ năm.
Ở những môn phái khác. loại sản nghiệp trong thế tục này chắc chắn giao cho ngoại môn đệ tử quản lý. Nhưng Thiên Mục Sơn chú trọng nhập thế, cho nên bưng trà rót nước hầu hạ, loại công tác này do đệ tử cấp thấp đảm nhận. Đó cũng là một loại tu hành, có thể đi trừ tâm ma.
"Đúng vậy." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
" Xin mời người theo ta."
Lâm Hiên theo sau thiếu niên vào trong khách sạn. Ánh mắt hắn đảo qua. Từ các loại trang phục cho thấy ngoài tán tu cũng không thiếu đệ tử các môn phái.
Thấy thế Lâm Hiên thầm vui mừng. Xem ra chủ dược tiệm nói không giả. Thiên Mục Phái mặc dù ở Bắc cương nhưng sản vật phong phú, nhất là có linh thảo đã tuyệt tích ở ngoại giới. Phường thị mở ra đã hấp dẫn không ít tu sĩ.
Thiếu niên dẫn Lâm Hiên tới trước nơi đăng ký, cung kính mở miệng:
"Sư thúc! "
Lập tức một gã trung niên khoảng tứ tuần, dáng người mập mạp ngẩng lên liếc mắt dò xét Lâm Hiên.
Trong phút chốc hắn có giác toàn thân bị xoi mói, trong lòng có chút kinh hãi nhưng lập tức thầm cười lạnh. Tu sĩ mập kia tu luyện công pháp đặc biệt, lại lấy chưởng quầy khách sạn là ngầm tra từ xét tu sĩ từ bên ngoài.
Đáng tiếc với tu vị Trúc Cơ Trung kì của hắn sao có thể nhìn ra điểm đáng ngờ trên người Lâm Hiên. Ẩn linh đan và Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên Huyền Công trừ phi là Nguyên Anh kỳ lão quái mới có thể phát hiện ra.
Chưởng quầy không phát hiện điều khả nghi. Trên mặt lộ chút ôn hòa:"Tại hạ là Vương Thế Hiên Thiên Mục Phái, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu? đến từ môn phái nào?"
"Tại hạ Lâm Hiên chỉ là một tán tu mà thôi, từ lâu đã hâm mộ giao dịch của quý phái"
Tu sĩ mập mạp nói vài câu hoan nghênh rồi lấy ra một cái ngọc bài đưa cho hắn:
"Vật này chính là tín vật của bổn môn, đạo hữu nên giữ cẩn thận. Đến ngày mai, tệ phái sẽ có đệ tử tiếp dẫn các vị đồng đạo vào núi. Hôm nay đạo hữu có thể đi dạo chung quanh hoặc nghỉ tạm ở bổn điếm. Lôi sư điệt, ngươi cung kính dẫn vị đạo hữu này về nơi tĩnh tọa."
"Vâng!" Thiếu niên áo trắng kia thi lễ một cái, lập tức xoay người "Tiền bối, xin mời."
"Làm phiền ngươi vậy !"
Thân là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Lâm Hiên được bố trí ở riêng một tiểu viện khá thanh tĩnh.
Tĩnh phòng bày biện đơn giản, sạch sẽ sáng ngời, trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười thỏa mãn, sau khi gã đệ tử Thiên Mục Sơn rồi đi hắn đóng kỹ cửa phòng lại.
Sau đó thả ra thần thức quan sát tiểu viện một lượt, không có phát hiện khả nghi Lâm Hiên mới buông lỏng tâm tình.
Xem ra Thiên Mục Sơn không ngốc hành sự lỗ mãng, mà Lâm Hiên cũng không có ý xấu, hắn chỉ mong quang minh chính đại dùng tinh thạch mua Vạn Tượng Thảo rồi khỏi đây.
Nhưng không hiểu sao từ khi vào tiểu trấn, tâm trạng hắn có vẻ bồn chồn. Dường như chuyến đi này sẽ gặp phải một biến cố quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.