Chương trước
Chương sau
Thú đầu sau khi hấp thu linh lực thì hai mắt phát ra hồng quang đầy yêu dị, hơn nữa rung động lên không ngừng.
Vẻ mặt Lâm Hiên càng ngưng trọng hai tay hợp lại, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết đem linh lực toàn thân tụ lại.
"Lên!"
Miệng hắn khẽ quát, lần thứ hai đánh ra một đạo pháp quyết.
Oanh một tiếng, từ miệng thú đầu phun ra một cột hỏa diễm cao tới mấy trượng. Độ nhiệt trong phòng luyện công chợt cuồng tăng. Sắc mặt Lâm Hiên khẽ giãn ra.
Cảm thụ độ nhiệt của Địa hỏa lớn hơn Tiên thiên Chân hỏa nhưng vẫn còn kém Thuần dương Đan hỏa. Lâm Hiên hít vào một hơi, linh lực trong cơ thể lưu chuyển sau đó chậm rãi há miệng phun ra một đạo hỏa diễm nhỏ màu trắng.
Tiên thiên chân hỏa!
Chỉ dùng địa hỏa thì cũng chưa đủ, nhất định phải thông qua Tiên thiên chân hỏa có mang thần thức luyện hóa thì sau này pháp bảo với hắn mới tâm thần hợp nhất. Tiếp theo hắn cẩn thận khống chế chân hỏa dung hòa vào địa hỏa.
Một canh giờ sau Thú đầu ngừng phun hỏa. Lâm Hiên lẳng lặng ngồi dưới đất, sắc mặt nhìn không ra hỉ nộ.
Một lát sau hắn khẽ thở dài tiếp tục đánh ra pháp quyết kích phát Địa hỏa. Luyện hóa pháp bảo quả nhiên là không dễ dàng. Bước đầu đem hai loại hỏa diễm dung hợp đã thất bại.
Có kinh nghiệm một chút, Lâm Hiên bắt đầu thử lần nữa.
Sau khi Thú đầu phun ra Địa hỏa, Lâm Hiên chưa vội dung hợp Tiên Thiên Chân hỏa vào mà liên tiếp đánh ra mấy chục đạo pháp quyết vào cột Địa hỏa.
Địa hỏa sau khi hấp thụ một lượng lớn linh lực thì bắt đầu biến đổi. Rất nhanh tụ thành một khối hỏa cầu đường kính ước chừng một phần ba trượng trên không trung.
Lâm Hiên hài lòng khẽ gật đầu, từ đầu ngón tay bắn nhanh ra một đạo hào quang vào Thú đầu.
Chỉ thấy Thú đầu rung động chậm dần mà cột địa hỏa phun ra cũng giảm dần đến đường kính chừng một tấc thì dừng lại, vừa vặn duy trì cho hỏa cầu ổn định.
Lúc này trên trán hắn lấm tấm đầy mồ hôi cỡ hạt đầu. Nhưng lúc này làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi, Lâm Hiên hé miệng, lần nữa phun ra Tiên thiên Chân hỏa tụ thành một hỏa cầu cỡ nắm tay.
Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch, pháp lực sau mấy lần tiêu hao đã đại giảm, may là sớm có chuẩn bị, hắn vội nuốt vào vài viên Trúc cơ đan và Bổ linh đan.
Hiệu lực của đan dược rất nhanh có tác dụng, nghỉ một lát hắn khống chế đem hai hỏa cầu dung hợp lại.
Vừa bắt đầu vẫn còn bài xích nhưng so với lần trước thì trở lực nhỏ hơn nhiều. Sau một hồi cẩn thận khống chế, cuối cùng hắn đã dung hợp cả hai thành một khối hỏa cầu hết sức mỹ lệ.
Lúc này Lâm Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, khó khăn bước đầu đã hoàn thành. Hắn nghỉ ngơi một lát.
Sau đó hắn khống chế Huyền Hỏa Thần Châu bay vào tâm khối hỏa cầu rồi mở miệng, tiếp tục phun ra tiên thiên chân hỏa bổ sung vào hỏa cầu.
Mỗi ngày phần lớn đều là dựa vào Địa hỏa. Dùng Tiên thiên Chi hỏa chỉ là hỗ trợ đem thần thức khắc ấn vào pháp bảo nhưng Lâm Hiên vẫn hết sức mệt mỏi, pháp lực tiêu hao gần hết.
Vào các giờ Tý, Ngọ, Tuất nhất định phải đem tinh khí trong cơ thể ngưng tụ thành chùm sau đó phun vào bên trong Huyền Hỏa Thần Châu.
Phương pháp này tương tự như Ngưng Đan kỳ tu sĩ dùng chân nguyên bồi dưỡng pháp bảo. Cảnh giới Trúc Cơ Hậu kỳ cũng miễn cưỡng luyện hóa được nhưng hậu quả cực kỳ rõ ràng, tinh khí tổn hao vô cùng. Nếu không được bổ sung tinh khí thì cảnh giới tu luyện sẽ bị rớt xuống.
Cũng may đã có Tinh Nguyên Tán. Mỗi lần phun ra một ngụm tinh khí Lâm Hiên lập tức phục dụng loại đan dược này. Như vậy tinh khí cùng pháp lực đều được bổ sung kịp thời.
Tuy nhiên thời gian luyện hóa dài hơn dự tính khá nhiều.
Theo ngọc giản giới thiệu, luyện chế cổ bảo chỉ cần khoảng nửa tuần trăng nên Lâm Hiên đã chuẩn bị đủ một lô Tinh Nguyên Tán một trăm hạt.
Với lượng đan dược này có thể chống đỡ lâu hơn một tuần trăng, tuyệt nhiên là đủ. Đâu biết rằng xem sắc trời cũng không thể ngờ phong vân, vận người sớm tối có khi họa phúc, Trong ngọc giản giới thiệu không hẳn chính xác, thời gian luyện hóa Huyền Hỏa Thần Châu vượt quá xa nên Tinh Nguyên Tán đã dùng hết.
Lúc này nếu ngừng tế luyện cổ bảo này thì uy lực Huyền Hỏa Thần Châu chắc chắn đại giảm, chỉ tương đương với thượng phẩm Linh Khí.
Lâm Hiên quyết cắn răng kiên trì, bỏ dở nửa chừng không phải tác phong của hắn. Làm sao có thể trơ mắt nhìn pháp bảo biến thành phế vật!
Hắn tu luyện Cửu Thiên Huyền Công nên căn cơ khá vững chắc. Cho dù hao tổn tinh khí thì chỉ cần hắn sau này phục dụng Tinh Nguyên Tán bổ đầy, phải liều cái mạng nhỏ này!
Thời gian thoáng qua đã là bảy bảy bốn chín ngày, Lâm Hiên dựa pháp lực miễn cưỡng tiếp tục. Nửa tuần trăng gần đây dù không thể nói một ngày bằng ba năm nhưng hắn đã nếm trải đau đớn tới cực điểm.
Đến sáng nay Lâm Hiên cảm giác thân thể đã đến cực hạn, nếu tiếp tục luyện hóa thì cảnh giới chắc chắn rớt xuống.
"Ôi! Xem ra mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."
Lâm Hiên thở dài đang chuẩn bị từ bỏ. Đã cố gắng hết sức thì xem như vận mệnh kém vậy. Nhưng đúng lúc này tốc độ xoay tròn Huyền Hỏa Thần Châu tăng mạnh phóng ra hào quang chói mắt.
Mắt thấy dị cảnh Lâm Hiên hết sức vui mừng, đây là điềm báo pháp bảo sắp được tế luyện thành.
Hắn cắn răng lần nữa, chân nguyên tuần hoàn trong cơ thể thêm một vòng, đem những tia linh lực cuối cùng trong cơ thể hình thành một đạo sáng nhỏ cỡ ngón tay truyền vào bên trong Huyền Hỏa Thần Châu, đồng thời tiếp tục phun ra Tiên thiên Chân hỏa.
Thêm ba canh giờ nữa đối với Lâm Hiên đã gian nan tới cực điểm, cho đến khi vầng thái dương hạ sơn Huyền Hỏa Thần Châu mới rung lên dữ dội, tựa như bất cứ lúc nào cũng phá hỏa cầu chui ra.
Lâm Hiên không kinh sợ mà còn vui mừng, vội đem Bổ linh đan cùng Trúc Cơ đan phục dụng vào. Sau khi hiệu lực của đan dược hóa mở ra. Hai tay lập tức kết pháp quyết, đánh ra vài đạo sáng vài khối Hỏa cầu kim sắc trên không trung.
Oanh một tiếng, Hỏa cầu căng mức cực hạn như muốn vỡ ra nhưng nhanh chóng thu nhỏ như đang bị Huyền Hỏa Thần Châu hút vào. Rất nhanh toàn bộ hỏa cầu kim sắc tan nhanh vào bảo châu như chưa từng tồn tại.
Lúc này Lâm Hiên sắc mặt trở nên mừng như điên. Bảo châu như có thông linh bay vào bàn tay hắn. Lâm Hiên nhìn nó mà không kìm hãm được cười rộ lên. Không uổng công hắn đã truyền vào nhiều tinh khí như vậy. Quả thật như trong ngọc giản miêu tả. Hiện bảo châu đã tương thông với thần thức của hắn.
Mặc dù còn chưa thử qua nhưng chắc hẳn hiện có thể phát huy ra năm thành thần thông. Hiệu quả thật vượt quá xa dự tính ban đầu.
Tuy nhiên không có thời gian mừng rỡ cùng thưởng thức pháp bảo quá lâu. Hắn nhanh chóng cất vào trong túi trữ vật rồi tiếp tục nuốt đan dược khoanh chân tĩnh tọa.
Sáng hôm sau nhờ dược lực của Trúc cơ đan và Bổ linh đan pháp lực đã hồi phục một phần. Nhưng tinh khí vẫn đang suy kiệt tới cực hạn. May là cảnh giới tạm chưa rớt xuống nhưng nguy cơ rất cao Lâm Hiên cố gắng đứng dậy tới dược viên..
Nói cũng khéo, tiếp đón hắn vẫn là Phùng Thăng với gương mặt đầy khách khí. Khi thấy sắc mặt Lâm Hiên xám trắng, hắn tưởng đối phương tu luyện sai lầm vội hỏi han ân cần.
Là hảo tâm hay thế nào cũng được, Lâm Hiên nào muốn cùng hắn dây dưa vội đưa tờ đơn dược cho hắn.
Lần trước thu được lợi ích không nhỏ, Phùng Thăng lập tức đem các loại dược liệu đặc biệt mang tới. Thân là thiếu chủ, mỗi tuần trăng Lâm Hiên được cung phụng số lượng dược liệu nhất định. Chỗ này tất cả đều là miễn phí. Nhưng Lâm Hiên vẫn đưa cho hắn mười khối tinh thạch. Phùng Thăng vô cùng khách khí, đối với Lâm Hiên càng thêm phần xu nịnh.
Đối với kẻ tham tài, cho hắn đủ lợi ích thì sẽ dễ dàng sai sử nhưng cũng không thể quá nhiều dễ dẫn tới đối phương ngày càng tham lam hơn.
.Sau khi dặn dò hắn vài câu thì Lâm Hiên về tới động phủ bắt đầu chiết xuất nguyên liệu.
Sau một đêm tĩnh tọa pháp lực đã khôi phục bảy tám phần nhưng vì tinh khí cạn kiệt. Lần này vô cùng gian nan, mỗi loại dược liệu đều thất bại mấy lần, với lại tiêu hao gấp mấy lần thời gian khi trước với hoàn thành.
"Thiếu gia! Người nghỉ ngơi đi, đan dược này để Nguyệt Nhi luyện chế là được."
Nha đầu này tâm thần tương thông cùng Lâm Hiên. Nàng vừa tế luyện thành
công trủy thủ, cảm giác thân thể Lâm Hiên hư nhược nên nhanh chóng tới đây.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu nha đầu Lâm Hiên khẽ gật đầu. Lúc này quả thực hắn lực bất tòng tâm. Tuy biết luyện đan thuật Nguyệt Nhi "cao thâm" như thế nào nhưng cũng đành để nàng đi luyện.
Sau khi đem nguyên liệu theo thứ tự cho vào đỉnh lô, Lâm Hiên đem ngọc giản có ghi phương pháp chế luyện cho Nguyệt Nhi rồi hắn rơi vào trong nhập định. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chín ngày sau Nguyệt Nhi đã đem Tinh Nguyên Tán tới cho hắn. Có lẽ là vận khí của nàng rất tốt, luyện một lần đã thành công.
Do nguyên liệu không đủ nên chỉ có nửa lô nhưng đối với Lâm Hiên cũng giống như nắng hạn gặp mưa. Hắn phục đan dược sau đó tĩnh tọa. Sau nửa tuần trăng, nguy cơ tu vị rớt xuống đã được giải trừ. Đương nhiên muốn khôi phục tinh khí thì cần tiếp tục phục dụng Tinh Nguyên Tán.
Sau khi dùng hết đan dược này Lâm Hiên không tới dược viên nữa, luyện đan sư bổn môn đâu phải là hạng vô dụng, chỉ cần xem xét bản ghi chép dược liệu là có thể đoán được hắn đang luyện đan dược gì.
Luyện nhiều Tinh Nguyên Tán như vậy có thể khiến người hoài nghi, cẩn thận sẽ không muốn có nhiều sai lầm. Hiện tại đã khôi phục một phần nguyên khí, hắn liền tới các phường thị chung quanh thu mua dược liệu.
Cứ như vậy Lâm Hiên mất gần một tuần trăng nữa cuối cùng đã bổ đầy tinh khí, đồng thời thử qua uy lực Huyền Hỏa Thần Châu.
Pháp bảo đã tế luyện thành công, tuy mạo hiểm nhưng kết quả hết sức tốt đẹp. Kế tiếp tiếp tục đề cao tu vị của bản thân.
Cẩn thận suy xét với hắn có hai lựa chọn. Thứ nhất là tiếp tục phục dùng Trúc cơ đan tu luyện, nhưng muốn đạt tới cảnh giới đại viên mãn phải cần tới gần một Giáp tí.
Thời gian lâu như vậy Lâm Hiên thực sự không muốn.
Thứ hai là dựa theo cổ phương dược luyện chế đan dược mới có hiệu lực và tác dụng đề tăng pháp lực rõ rệt, đương nhiên điều này cũng không hề dễ dàng. Sau một hồi Lâm Hiên quyết định mạo hiểm chọn điều sau.
Từ rất nhiều cổ phương dược trong Linh Dược Sơn Lâm Hiên đã ra một phương dược là Ngưng Thần Đan.
So với cổ phương khác, dược liệu của Ngưng Thần Đan dễ dàng thu thập hơn một chút, tuy có rất nhiều loại xa xỉ nhưng dùng tinh thạch thì là có thể mua được phần lớn.
Quyết định như vậy Lâm Hiên chuẩn bị tới các địa phương khác thu thập dược liệu.
Trước khi rời đi Lâm Hiên xem xét lại Trứng Linh thú nhưng không có chút dấu hiệu khiến hắn có chút thất vọng.
Do dự một chút hắn thêm vào trong Cực Ác Âm Linh Trận vài khối tinh thạch rồi phong bế động phủ. Ngay sau đó Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng rời khỏi Linh Dược Sơn.
Sau thời gian gần nửa năm hắn đã qua hầu hết các phường thị của U Châu, tiêu hao mấy vạn tinh thạch nhưng dược liệu luyện chế Ngưng Thần Đan đã gom góp đủ chín thành, chỉ còn thiếu một loại linh thảo là Vạn Tượng Thảo.
Nói về linh thảo này thì Lâm Hiên phiền não không thôi. Một vạn năm trước tại tu tiên giới vẫn là một loại dược liệu phổ thông. Tuế nguyệt trôi qua không hiểu sao Vạn Tượng Thảo dần tuyệt tích. Lần cuối phát hiện nghe nói đã là năm trăm năm trước.
Hiện tự trách mình thì cũng đã muộn. Quá nửa tinh thạch trong tay đều hóa thành linh thảo. Đâm lao thì phải theo lao. Nói không chừng ở nơi nào đó hoang dã còn sinh trưởng Vạn Tượng Thảo. Với quyết tâm không bỏ dở nửa chừng. Hắn quyết định đi khắp các địa phương U châu kiếm tìm.
Thiên Mục Sơn nằm ở phía Bắc U châu, kéo dài tới mấy chục dặm. Dãy sơn mạch này tuy không lớn nhưng là nơi địa linh nhân kiệt, nhất là ngọn Chủ Phong nơi đây có một linh mạch khá lớn.
Nghe nói từ xưa có một đôi song tu đạo lữ ở đây tu luyện, cặp phu thê Nguyên Anh kỳ này pháp lực thông huyền, tuy không có nhi tử nhưng thu không ít môn đệ.
Về sau những đồ đệ này đạo pháp thành công lại tiếp tục thu nhận môn nhân đem đạo pháp truyền thừa ra.
Cứ như vậy trải qua hơn ba ngàn năm, một môn phái tu tiên khá lớn đã được hình thành. Do tông môn đặt tại Thiên Mục Sơn nên gọi là Thiên Mục Phái.
Sau khi đôi phu thê nọ tọa hóa thì trong tông môn chưa từng xuất hiện Nguyên Anh kỳ cao thủ nhưng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì không ít. Luận thực lực ở U Châu cũng là môn phái nhất lưu.
Tuy không thể so sánh với tam đại thế lực nhưng cũng không sợ có người dám tới trước cửa ức hiếp. Lại do ở tại phương bắc cách nơi phồn hoa U Châu rất xa nên được xem như chốn thế ngoại đào nguyên.
Trong phạm vi ngàn dặm chung quanh chỉ có một số tiểu phái cùng gia tộc nhỏ yếu, đều hướng đến Thiên Mục Phái mà xưng thần.
Vào một sớm nọ, phía chân trời xuất hiện một đạo kinh hồng bay vút qua đây. Đạo kinh hồng xoay trên không một lượt rồi đáp xuống. Quang hoa tản đi hiện ra một thanh niên tướng mạo bình thường.
"Nơi này là Thiên Mục Sơn sao! Thực sự có linh mạch rất tốt a!"
Ngắm sơn dãy trùng điệp trước mắt, thiếu niên gõ nhịp tán dương, cho dù chỉ ở ngoại sơn hắn đã cảm ứng được linh lực dao động không tầm thường, tuy không bằng Bích Vân Sơn nhưng ở tu luyện nơi này tốc độ sẽ khá nhanh.
Lâm Hiên dõi mắt về phía trước, nơi đó hiện ra một tiểu trấn của phàm nhân, quả nhiên giống như miêu tả của của gã chủ tiệm dược kia.
Vì sao Lâm Hiên tới nơi này?
Hãy trở lại chuyện ba ngày trước. Vì tìm Vạn Tượng Thảo hắn lại một lần nữa đi khắp các phường thị, qua từng dược tiệm lớn nhỏ.
Trời không phụ lòng người, ba ngày trước tại một tiệm dược của một gia tộc tu tiên, khi hắn hỏi về Vạn Tượng Thảo, gã chưởng quầy dược tiệm lại lộ vẻ mặt trầm ngâm.
Lâm Hiên hết sức vui mừng vội lấy ra vài khối tinh thạch, đối phương chỉ cần cung cấp tin tức thì coi như trả thù lao.
Chưởng quầy này thổ lộ Vạn Tượng Thảo hiện tại đã hết nhưng trước kia có ngẫu nhiên thu mua vào. Nhưng sau một hồi tinh thạch đã thu vào túi, hắn cũng không dám dối lừa gạt vị tiền bối Trúc Cơ hậu kỳ này, Vạn Tượng Thảo là mua từ Thiên Mục Phái ở phương Bắc.
Thiên Mục Phái?
Lâm Hiên sững sờ, thời gian qua hắn bế quan tu luyện ngoài, ngoài chính ma lưỡng đạo thì về tin tức về các môn phái khác hắn biết cũng không nhiều.
Bình tâm mà nói thì Thiên Mục Phái ở xa tận phương Bắc, trước kia Lâm Hiên chưa từng nghe nhắc đến cũng là bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.