Chương trước
Chương sau
Đám người đơn đả độc đấu, quần ẩu, đánh lén hay dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Khiến Lâm Hiên hiểu được đang trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Nhưng có thể là vận khí không tồi hoặc thấy tu vị hắn quá thấp mà đám tu sĩ không thèm cản đường hắn.
Lúc này vầng thái dương đã lấp ló sau những rặng cây, nhìn thấy cảnh vật đỏ ối trước mắt, Lâm Hiên dừng độn quang lấy ra cái ngọc giản có ghi địa đồ Khuê Âm sơn mạch rồi đem thần thức chìm vào.
Một lát sau hắn đem ngọc giản cất đi, trên mặt lộ vẻ cổ quái ngẩng đầu nhìn dãy đại sơn phía xa xa.
Theo ngọc giản đó chính là giới tuyến. Nếu tiếp tục đi sâu về hướng nam là khu vực chưa được thăm dò.
Lâm Hiên không ngây ngốc liều lĩnh xâm nhập vào nơi nguy hiểm đó. Cho dù là Kết Đan kì cao thủ cũng không dám vào. Thiên Sát Ma Quân chắc không dám trốn vào trong đó!
Đột nhiên thần sắc hắn chợt động sau đó lộ vẻ vui mừng bay đi. Một lát sau đã tới một mảnh đất trống. Ở nơi đang tập trung tới hơn mấy trăm tu sĩ, thấp nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Thậm chí Lâm Hiên còn cảm ứng có mấy luồng thần thức cường đại dị thường, xem ra có Ngưng Đan Kỳ cao thủ lẫn lộn trong này.
Lâm Hiên khôi phục lại cảnh giới. Nếu chỉ là tiểu tu sĩ Linh Động Kỳ tới đây không khiến đám người chú ý mới là lạ.
Hơn nữa không ít tu sĩ ở đây trên người đều mang thương tích, xem ra đã trải qua huyết chiến, những kẻ tới đây chắc chắn không tầm thường.
Lúc này không khí ở đây như ngưng đọng. Vì Thiên Trần Đan đám tu sĩ nhìn nhau tràn đầy địch ý. Giống như một đống rơm khô chỉ cần một đốm lửa bay vào là bùng cháy bất cứ lúc nào.
Theo trang phục thì mấy trăm tu sĩ nơi này thuộc mấy chục thế lực khác nhau. Nếu đại chiến nổ ra thì hỗn loạn vô cùng.
Đám người chỉ nhìn thoáng kẻ mới tới. Một tán tu thân cô thế cô thì có thể tạo thành uy hiếp gì chứ. Sắc mặt Lâm Hiên thản nhiên, chỉ đứng ở xa thản nhiên quan sát.
Kỳ quái! Sao chỉ là một số môn phái nhị lưu thế này?
Trong lòng hắn thầm nghi hoặc. Khi trước vừa sát diệt đệ tử Bích Vân Sơn nhưng hiện tại không thấy một bóng người tam đại chính phái.
Lâm Hiên nhíu mày, đương nhiên không tin mấy thế lực lớn này lại không có hứng thú với Thiên Trần Đan. Bọn họ không thiếu cao thủ Ngưng Đan Kỳ, có Thiên Trần Đan là có tiến giai Nguyên Anh Kỳ, đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này.
Lâm Hiên cân nhắc quan sát một hồi, lẳng lặng rời đi đến một nơi khá xa an toàn, lấy Ẩn linh đan nuốt vào rồi thu liễm tức khí , sau đó lẻn trở lại ở một hướng khác. Làm vậy là do hắn đã phát hiện quanh đây còn có hai nhóm tu sĩ thần thức rất cường đại đang ẩn nấp quan sát đám người phía trước.
Lúc này phía trước đang xảy ra một hồi tranh cãi, rồi chỉ thấy hồng quang lóe lên, một cái thủ cấp đã rớt ra.
"Họ Lam kia, ngươi dám động thủ giết người sao." Thanh âm giận dữ của một nữ tử vang lên.
"Hừ, Ta giết thì sao? lúc trước ở Cự Viên Thành hắn dám vô lễ với lão phu. Bất quá lần đó hắn may mắn chạy thoát sống thêm vài ngày thôi. Cảnh Tam Nương, nàng muốn báo thù cho đạo lữ song tu sao?"
"Ta.. " Vẻ mặt nữ tử bi phẫn nhưng nghĩ đến thực lực đối phương cùng thế lực sau lưng thì sợ hãi.
Lão giả thấy vậy càng kiêu ngạo, dùng ánh mắt dâm đãng liếc qua tấm thân thành thục của thiếu phụ: "Cảnh Tam Nương, tên trượng phu vô dụng của nàng đã chết chi bằng từ nay theo lão phu, trên đường tu hành ta sẽ không thiếu chỗ tốt cho nàng"
"Phì!" thiếu phụ chưa kịp đáp thì một đại hán khôi vĩ thân cao hai thước bên cạnh đùng đùng nổi giận: "Lam Thiên, ngươi bớt hoa ngôn đi. Hải Long môn các ngươi tuy mạnh nhưng Băng Hà Cửu Nghĩa chúng ta cũng không phải dễ chọc. Ngươi dám giết huynh đệ của ta, lại còn dòm ngó nương tử của hắn, thật khinh người quá đáng"
"Hừ. Băng Hàn Cửu Nghĩa chỉ là một đám cô hồn dã quỷ mà thôi. Cảnh Tam Nương, nàng suy nghĩ cho kỹ, đừng kích động mà theo đám mãng phu này rồi hối cũng hông kịp"
Nói xong lão phất tay một cái, đám tu sĩ Hải Long môn phía sau đã ùa ra vây thiếu phụ và bảy tên tán tu lại. Song phương xuất ra Linh Khí, tình thế trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhân lúc này mấy trăm tu sĩ thuộc các thế lực bắt đầu hò hét thóa mạ lẫn nhau, thậm chí còn có kẻ đã động thủ. Chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành quần ẩu hỗn loạn.
Thiên Trần đan khiến đám người thù địch lẫn nhau, mượn cớ những hiềm khích khi trước, có oán báo oán có thù báo thù, tất cả đều trở mặt như lật sách.
"Dừng tay!"
Đột nhiên một âm thanh vang vọng từ xa truyền đến phá tan thế giương cung bạt kiếm, chúng tu sĩ ngẩn ra sau đó lộ vẻ sợ hãi. Có thể nhận ra vừa lên tiếng là một đại cao thủ Ngưng Đan hậu kỳ. Đám người đều thấp thỏm bất an nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hơn mười đạo hào quang xuất hiện trong tầm mắt.
"Là Bích Vân sơn!"
"Người của Nhất Tuyến hạp, Lôi Vân sơn trang cũng tới."
"Chẳng lẽ ngừi vừa lên tiếng là Thái Bạch kiếm tiên?"
Nhất thời các tu sĩ xôn xao bất an. Đám người mới tới không nhiều nhưng có tới mấy vị Ngưng Đan kỳ cao thủ.
Bích Vân Sơn có Thái Bạch Kiếm Tiên, Âu Dương Tiên Tử. Nhất Tuyến Hạp có Phong Lôi thượng nhân. Lôi Vân Sơn Trang có một đôi song tu đạo lữ cũng cùng cảnh giới.
Ba đại phái đã đạt thành hiệp nghị nào đó, thực lực mấy trăm tu sĩ đang chia bè chia phái ở đây đương nhiên không thể bằng.
Chẳng lẽ họ muốn độc chiếm Thiên Trần đan, tiêu diệt toàn bộ đám người ở đây? Không ít người kẻ tâm tình hoảng loạn bất giác tụ lại với nhau, cảm thấy không ổn là liên thủ đối địch nhóm người mới tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thấy cảnh này Lâm Hiên không khỏi thầm cười lạnh. Một khắc trước bọn họ thiếu chút nữa đã đánh tới ta chết ngươi sống mà hiện giờ lại xem nhau như minh hữu. Những tu sĩ truy cầu thiên đạo này da mặt còn dày hơn đám võ lâm thế tục rất nhiều.
Đối với địch ý của chúng tu sĩ, người của tam đại phái làm như không thấy. Thái Bạch kiếm tiên chậm rãi hạ xuống.
"Các vị đạo hữu tới đây hẳn là vì Thiên Trần đan!"
Nghe thế chúng tu sĩ lặng ngắt như tờ đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai tiếp lời. Thái Bạch kiếm tiên cũng không để ý thản nhiên nói:
"Trên đường tới đây Trương mỗ gặp không ít đạo hữu tàn sát lẫn nhau. Trong đó có một số ân oán cá nhân nhưng không thể phủ nhận rằng phần lớn là vì Thiên Trần đan.
Nhưng mọi người có nghĩ, hiện tại nguyên thần của Thiên Sát Ma Quân còn chưa tìm được mà chúng ta lại nội chiến, hại mình hại người không chút ích lợi, vả lại..." Thái Bạch kiếm tiên ngừng lại một một chút, thanh âm lại vang vọng lên: " Hiện tại chúng ta đã tiến sâu vào Khuê Âm Sơn Mạch. Phía trước chính là khu vực chưa được khai phá, nếu để Thiên Sát Ma Quân trốn vào đó thì Thiên Trần đan chẳng phải là như hoa đẹp trong gương, trăng trong đáy nước sao."
"Không có khả năng này!" Cuối cùng một tu sĩ mở miệng. Những người khác cũng lộ vẻ không tin: " Khu vực bên trong nguy hiểm vô cùng, trốn vào đó là chết chắc. Thiên Sát Ma Quân không ngốc đến thế chứ?"
"Hắn đương nhiên không ngốc!" Thái Bạch kiếm tiên nhướng mày: "Nhưng chó cùng rứt giậu. Chính Ma lưỡng đạo chúng ta đuổi giết khắp nơi, Thiên Sát Ma Quân còn đường nào để chạy, rất có thể hắn sẽ liều mạng chui vào đó."
Nghe tới đây cúng tu sĩ bắt đầu dao động.
" Cho nên trước tiên chúng ta hay liên thủ tìm kiếm tung tích Thiên Sát Ma Quân. Về phần Thiên Trần đan ai có duyên thì được. Tóm lại không thể để hắn trốn vào trong đó."
"Thái Bạch tiền bối nói phải lắm."
" Thiên Trần đan còn chưa thấy đâu đã ở chỗ này tàn sát lẫn nhau, chẳng phải là ngu ngốc lắm sao."
" Đúng, trước tiên phải tìm được Thiên Sát Ma Quân cái đã!"
Chúng tu sĩ tranh nhau mở miệng khiến vẻ mặt Trương Thái Bạch hài lòng: "Nếu như vậy, phiền các vị đạo hữu chia nhau hành động tận lực tìm tung tích hắn."
"Được!"
Các tu sĩ đồng thanh đáp ứng. Các loại hào quang sắc màu rực rỡ lóe lên nhắm bốn phương tám hướng rời đi.
Lão giả Hải Long môn dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bộ ngực no tròn của Cảnh Tam Nương. Nhưng linh đan quan trọng hơn, lão phất tay mang đệ tử rời đi.
Băng Hà Cửu Nghĩa thở ra, tuy có cừu hận nhưng thực lực bọn họ kém xa Hải Long môn. xung đột khi nãy chỉ do quá tức giận, hiện phải tìm cách khác, đám người cũng nhanh chóng rời đi.
Ngắn ngủi một khác không khí vô cùng náo nhiệt khi trước đã trở về trầm lắng, chỉ còn tu sĩ của tam đại chánh phái.
Lâm Hiên chưa vội hiện thân, ở lại quan sát hành động của đám người này. Chỉ thấy vẻ mặt bọn họ ngưng trọng như lâm đại địch.
"Bằng hữu đang nấp gần đây còn không hiện thân sao, hay là muốn Trương mỗ mời các ngươi lăn ra."
Lâm Hiên chấn động trong lòng. Không có khả năng! Ẩn Linh đan cùng bí thuật thu liễm khí tức trong Cửu Thiên Huyền Công vô cùng huyền diệu, chẳng lẽ thần thức Thái Bạch kiếm tiên này cường đại thế sao?
Cũng may định lực của hắn rất vững. Ý niệm vừa động lại nấp trong tảng đá, các người là nhắm vào nhóm tu sĩ đang ẩn nấp kia chăng.
Thấy vẫn không phản ứng chút nào, trên mặt Thái Bạch kiếm tiên như phủ một lớp hàn sương, thanh âm lạnh lùng vang lên:" Các vị bằng hữu ma đạo, chẳng lẽ thật muốn Trương mỗ xuất thủ?"
"Ha ha, Thái Bạch kiếm tiên ghét ác như cừu chẳng qua cũng chỉ là hư danh. Hôm nay khiến ta được mở rộng tầm mắt."
Một tràng cười quái dị khó nghe như tiếng kim thiết vang lên. Chỉ thấy quỷ ảnh trùng trùng. Trong sương vụ đen kịt một đám tu sĩ trang phục kì quái bay ra cùng đệ tử tam đại chính phái lơ lửng trên không.
" Xích Mục Lão Quái!"
Sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trầm xuống. Lão này là một cao thủ Lệ Quỷ bang đã tiến giai Ngưng Đan hậu kỳ. Ngoài ra còn có Bách Độc Đồng Tử, Huyết Yêu Lão Tổ, đếm sơ sơ đã có năm tu ma giả cao thủ.
Sắc mặt đám đệ tử chính phái cũng trở nên âm trầm. Trước kia ở U châu ba đại phái chính đạo luôn độc bá, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tiêu dao vô cùng. Ngàn năm trở lại đây, tu sĩ ma đạo vẫn bị áp chế. Thiên Ma Thành bọn họ cũng chẳng để vào mắt.
Nhưng cực thịnh tất suy, chính đạo chìm đắm trong những quyền lực mà quên đi chí tiến thủ. Ngược lại ma đạo nằm gai nếm mật, xuất ra không ít nhân tài.
Tỷ như Cực Ác Ma Tôn của Cực Ma Động, lão đã đem một môn phái nhị lưu bành trướng thành đại thế lực chỉ đứng sau tam đại chính phái. Hiện giờ tam phái ma đạo do Cực Ma Động cầm đầu đã hình thành thế đối kháng với chính đạo.
Nghe vậy Xích Mục Lão Quái trợn quái nhãn, nở nụ cười vô cùng khó coi:
" Không ngờ Thái Bạch đạo hữu cũng nghe qua Dư mỗ. Những lời giả nhân giả nghĩa vừa rồi của ngươi đúng là nhất tuyệt."
Đôi mi thanh tú Âu Dương Cầm Tâm khẽ nhíu lại, thờ ơ không lên tiếng. Phong Lôi thượng nhân không nhịn được phản bác:
" Lão quái vật đừng ngậm máu phun người. Thái Bạch sư huynh giả nhân giả nghĩa ở điểm nào?"
Một tiếng hừ trong trẻo một cách quái dị truyền đến. Ra là một tiểu nhi cao khoảng mấy tấc, bộ dáng lanh lợi đáng yêu nhưng đám người đều đứng cách hắn thật xa. Bách Độc Đồng Tử của Thiên Sát giáo, nghe ngoại hiệu đã biết nổi danh do độc công quỷ dị. Kẻ nào không muốn chết tự nhiên phải kính nhi viễn chi với hắn.
"Mấy tên chính đạo các ngươi, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng trong bụng thì đầy độc kế. Đừng tưởng chúng ta không biết các ngươi cũng ẩn nấp, lại cố hiện thân giả nhân giả nghĩa khuyên bảo đám người kia, âm mưu vô sỉ"
" Âm mưu gì?" Thái Bạch kiếm tiên biến sắc.
" Hừ, còn phải để chúng ta phải vạch trần sao?" Bách Độc Đồng Tử nở nụ cười âm dương quái khí: " Rất đơn giản. Những tu sĩ vừa rồi có đại chiến đến toàn bộ chết sạch thì các ngươi còn thầm cao hứng là khác. Khuyên dừng tay chẳng qua là muốn lợi dụng bọn chúng làm thủ hạ mà thôi."
"Thủ hạ, sao ngươi nói thế?"
"Đến nước này làm bộ gì nữa" Xích Mục Lão Quái tiếp lời:" Sự tình của Thiên Sát Ma Quân xảy ra đột ngột khiến các phái chúng ta đều trở tay không kịp, chỉ có thể điều động một lượng nhân thủ nhỏ tới đây. Khuê Âm Sơn Mạch quả thực quá rộng lớn, dù có xác định được hướng Thiên Sát Ma Quân chạy trốn thì cũng không thể thể lục soát hết được. Các ngươi làm vậy chẳng qua là muốn những tu sĩ đó tìm kiếm tung tích Ma quân mà thôi."
"Đúng vậy, liên hoàn kế này của Thái Bạch huynh quả không tệ. Mấy người tu sĩ bọn họ sau khi tìm được tung tích Thiên Sát Ma Quân thì rước lấy họa sát thân. Với thực lực bọn họ mà đòi mơ tưởng mang Thiên Trần đan đi sao? Tam đại phái các ngươi sẽ qua cầu rút ván sát nhân đoạt bảo."
Nghe mấy lão quái ma đạo kẻ tung người hứng khiêu khích, sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trở nên lúc trắng lúc xanh. Nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại cười lạt:"Cho dù Trương mỗ tính thế thì sao? Tam phái ma đạo các ngươi không phải cũng vậy sao?"
" Thái Bạch sư huynh nói đúng, tu tiên giới cường giả vi tôn. Ai có thực lực thì người đó thu bảo vật. Có bản lĩnh thì các ngươi cứ đi mà đoạt Thiên Trần Đan."
Lần này lên tiếng là một nữ tử mắt mày lạnh lùng niên kỷ khoảng tứ tuần, một trong song tu đạo lữ của Lôi Vân sơn trang.
"Vậy sao, lời Trình phu nhân cũng là ý của tôn phu?"
"Hừ, đương nhiên" một tu sĩ dung mạo tầm thường nhưng tu vị đã đạt tới Ngưng Đan trung kỳ cường nhạt mở miệng.
Mấy lão quái vật ma đạo nhìn nhau, vốn muốn châm chọc mấy tên tu tiên giả này một chút, không ngờ bọn này thẹn quá hóa giận lại tháo luôn cái mặt nạ đạo đức giả xuống.
Bách Độc Đồng Tử hừ một tiếng nói: "Nếu đã vậy thì dựa vào bản lãnh của mình, cáo từ!" Nói xong hắn hóa thành một đạo độn quang bay về phía chân trời.
"Hắc hắc, nếu có cơ hội lão phu cũng muốn lĩnh giáo tuyệt kỹ của hiền khang lệ" Xích Mục Lão Quái đưa ánh mắt bất thiện nhìn về đôi phu thê Lôi Vân Sơn Trang, thân hình vừa chuyển, khi sương vụ màu đen tản ra thì lão đã biến mất.
Huyết Yêu Lão Tổ thì lẳng lặng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn đám người chính đạo rồi độn quang bay đi. Là tâm phúc của Cực Ác Ma Tôn, thực lực của hắn mới là khó đoán. Hai cao thủ Ngưng Đan kỳ của ma đạo cũng vô thanh vô tức biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.