Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57
Chương sau
Đình Vân thương cảm tiếc nuối cơ thể tinh tráng của nam nhân hoàng đế. Dù vật thể của hoàng đế cũng rất to lớn nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng này nam căn to hơn cả cánh tay người trưởng thành, đặt vào tiểu huyệt đáng thương của hắn sẽ là một màn đẫm máu mất. Nhưng bất chấp đôi mắt sũng nước, cơ thể kịch liệt phản đối lại là sự rên rỉ không thể kiểm soát, hắn cắn răng cúi cuống nhìn tiểu huyệt của mình. Huyệt nhỏ như hố đen đang không ngừng chửng nuốt lấy vật thô to bên dưới. Sao có thể? Chẳng lẽ trở lại địa phủ, cơ thể của hắn cũng được cải tạo khác người sao? Đình Vân choáng váng, hận không thể nuốt chết lão nam nhân phía trên không ngừng như thú hoang động dục, điên cuồng sáp động mật huyệt của mình. Xa cách quá lâu cho đến khi hai cơ thể lần nữa giao hòa, động tình hoàng đế chốn địa phủ như không kiểm soát được mình. Lão nam nhân lần nữa xoay người tiểu phán quan đáng thương khiến hắn quỳ sụp trên ghế, tay nắm thành ghế, mông trắng mê người xoay về phía bụng dưới của mình, tư thế đáng xấu hổ nhưng lại tạo thành sự sát nhập sâu nhất. "A~" Côn thịt quá lớn khiến mọi vùng bên trong động huyệt đều được đánh động yêu thương, khiến cơ thể Đình Vân nhanh chóng cảm nhận được sự sung sướng vốn quen thuộc, nay lại như kích thích mà nhân lên gấp bội lần. "Tiểu tiện hóa, nói, trẫm là ai?" Lão Diêm Vương mặt già nua, hơi thở nặng nề, tay không ngừng vò bóp khuôn mông tròn trĩnh đang vì động tình mà không ngừng di chuyển theo tiết tấu của gã. "Nói sai trẫm đâm chết ngươi!" "Ha~ Diêm vương gia a~ Hoàng đế của ta~ Mau, dùng của ngài đâm ta sướng chết a~" "Xa ngươi không bao lâu, cái miệng trên miệng dưới đều ngày càng tiện!" Lão Diêm Vương dùng vật thể quá khổ của mình không ngừng đâm rút, khiến huyệt nhỏ giãn ra, mỗi lần rút ra bên trong lại như hố đen tham lam không ngừng muốn nuốt lấy sự sung sướng không rời. BỐP!!! Một cái vỗ đầy sắc tình vang lên. Phía trên của tiểu phán quan đáng thương bất ngờ phun ra dịch trọc nhiễm đầy thành ghế. Khuôn mặt đỏ ửng thở hổn hển đầy xấu hổ vì bản thân không tiết tháo. Cơ thể qua cao trào mềm nhũn, rũ rượi trên thành ghế, mà lão Diêm gia bên trên cũng không biết xấu hổ mà không ngừng xoay người Đình Vân lại, ôm sát hắn vào người, cao thấp nâng lên hạ xuống. Đình Vân gần như muốn hôn mê, đến khi hắn mệt mỏi mắt muốn khép lại thì mơ hồ nhìn thấy nụ cười đắc ý đáng ghét quen thuộc, động nhỏ bên dưới cũng thu lại một chút, bóng dáng cao lớn hùng vĩ đáng sợ mờ ảo dần trở thành bộ dáng anh tuấn xưa cũ. "Trẫm nhớ ngươi... ái nhân của trẫm..." Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt đẫm nước của Đình Vân. Đôi môi đỏ thẫm bị giày xéo của hắn hé mở, khóe môi cong cong đón một dòng nước. "Thần cũng vậy, bệ hạ của ta..." Cả điện phán quan vốn u tĩnh nay chìm trong mùi sắc dục, âm khí lạnh lẽo dường như đã tiêu tán từ lúc nào, chỉ còn lại sự nóng bỏng của hai cơ thể quấn siết nhau không ngừng dao động, không ngừng rền rỉ. Cho đến khi Đình Vân một thân mệt mỏi áp người vào cơ thể vạm vỡ to lớn nhưng không khác người thường là mấy của nam nhân. Hắn vùi cả mặt vào lồng ngực màu đồng cổ của nam nhân, khí chất quen thuộc khiến hắn mê luyến. Một sợi tơ đỏ lấp lánh mờ áo từ đóa mạn đà giữa trán Đình Vân nhẹ nhàng bị ngón tay thô lỗ của nam nhân kéo ra quấn lấy chơi đùa. Tinh hồn đỏ tươi, rực rỡ như máu. Tên bán yêu kia vậy mà vẫn không ngừng truy tìm... Muốn đoạt người của ta... hão huyền. Từ trên trần điện nhìn xuống có thể thấy hai cơ thể nam nhân chen chúc trên ghế điện gốc dài hẹp trông chật chội đến đáng thương, nhưng không ai muốn tách rời, cứ lưu luyến hơi ấm của nhau từng phút giây. "Ngươi... đâu là bản thể thật của ngươi?" Sau màn hoan ái, sau khi nghỉ ngơi đủ trong lồng ngực hoàng đế thân quen. Đình Vân một bụng lửa giận bật dậy, nửa ngồi, nửa quỳ giữa bụng nam nhân, hai chân dài trắng nõn đầy vết son hoan ái kẹp chặt hai bên hông thịt cứng rắn của gã nam nhân đáng ghét mà chất vấn. "Đều là ta..." Nam nhân mang khuôn mặt hoàng đế An Việt Quốc cười cười giễu cợt. "Ngươi thích hình dạng nào ta đều có thể biến ra hình dạng đó." "Xì! Quỷ dị!" Đình Vân đầy bất mãn với câu trả lời mập mờ của gã. Hắn nhe nanh làm một bộ mặt quỷ. Hoàng đế của hắn ngửa đầu cười to, rồi há miệng cắn một cái lên khuôn miệng không biết phép tắc của hắn. "Đây vốn là bản thể của ta. Bộ dáng lão già kia chỉ là dùng để hù dọa lũ quỷ sai âm hồn, vốn do lũ người trần thế kia tạo dựng." Một khi đức tin trở thành tín ngưỡng, nó sẽ trở thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ tạo nên sức mạnh cho Diêm vương điện. Vì thế tất cả những đời Diêm Vương tại vị đều phải khoác cho mình một bộ dáng hung thần già nua khiến người khiếp sợ như tượng người thờ cúng. Sau đó gã lại như muốn trấn định ái nhân mà đưa tay vuốt nhẹ má hắn. Gò má Đình Vân trơn láng đỏ ửng. "Sợ sao?" "Ai trong tình huống đó mà không bị dọa chứ? Xì..." Đình Vân quay mặt đi, ngó lơ cái tay đang muốn dỗ ngọt mình kia. Hắn phải tính sổ a, làm hắn một phen kinh hoảng sao có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp trừng phạt hoàng đế của hắn thì người bên dưới đã ngồi dậy, dùng cánh tay khỏe mạnh của mình bế bổng hắn lên. Nam nhân bế mỹ nhân vào trong lòng, tay phất một cái giữa điện âm u hiện ra một cánh cửa. Gã ôm người bước vào, trong phòng một mảng ấm áp, ánh sáng dịu nhẹ khác xa sự u tối bên ngoài chính điện, hương trầm nhàn nhạt khiến người thoải mái. Mà bố trí phòng càng khiến Đình Vân kinh ngạc rồi lại đỏ bừng mặt. Đây chẳng phải chính là tẩm cung của hoàng đế nơi trần gian. Giường rồng chạm trổ vàng son, nệm chăn mềm mại dễ chịu. Nam nhân đặt Đình Vân xuống giường, chu đáo lót cái gối giữa lưng để hắn dựa vào, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của hắn, rồi cười thật hiền hòa đầy yêu thương. "Ngươi nằm đây nghỉ ngơi, chờ ta..." "Sao?" "Chờ ta xong việc sẽ về với ngươi. Yên ổn đừng nháo khắp nơi như lúc trước." Hoàng đế thả người ra, tay nhéo nhẹ má hắn. Đình Vân hắn vừa đoàn tụ ái nhân lại đột ngột tiếp nhận tin xa cách. Làm việc cái gì, không phải là lại đi lịch kiếp nữa chứ? Không phải ngươi là Diêm Vương lão gia sao, sao không an ổn mà ở dưới địa phủ làm tròn chức trách. "Ngươi... lại, đi, lịch kiếp?" Đình Vân hất tay gã nam nhân, mi tâm hắn nhíu lạy, cổ họng khô đau lại gằng từng chữ như muốn nghiền áp nó, nhưng như có gì lướt qua đại não. Đình Vân giật mình nhớ rõ: Mệnh cách của nam nhân, chín kiếp mang long mệnh. Lẽ nào lịch kiếp chính là vì chỉ cần đi xong qua chín kiếp thiên mệnh, nam nhân này có thể thăng lên làm thần tiên thoát khỏi chốn u điện địa phủ. Đình Vân hắn mới không tin gã nam nhân này rảnh rỗi xuống trần thử cảm giác đế vương đi. Suy nghĩ thoáng qua làm hắn tự mình kiếp sợ. Trước giờ không phải không có người từ Diêm điện tiến lên tiên ban, nhưng đều phải trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt lịch kiếp luân hồi. "Đồ ích kỷ ngươi muốn trở thành tiên nhân lên tiên giới hưởng lạc. Bỏ rơi ta dưới địa phủ lạnh lẽo này phải không?!" Vừa nói nước mắt hắn tự dưng chực trào. Nam nhân hết hồn, đứa nhóc này tự suy diễn gì thế này. "Đứa trẻ ngốc nghĩ khờ dại gì vậy. Dù có thành tiên ta cũng sẽ không rời ngươi..." Nói rồi nam nhân hôn nhẹ lên khóe môi của ái nhân. “Giờ ta còn phải đến điện Diêm La, mỗi lần lên trần thế là dưới đây lại tồn đọng bao việc chồng chất đang ta xử lý, có muốn lịch kiếp cũng chưa phải lúc này..." Gã nam nhân yêu ái nhân của mình, sẽ tìm mọi cách để ái nhân không thể rời khỏi mình. Nhưng tên bán yêu không ngừng làm loạn ở trần gian kia không khéo sẽ kinh động đến đám tiên ban rảnh rỗi phía trên. Gã phải nhanh chóng tiêu diệt tất cả trả ngại cản đường nhân duyên của gã. Nhận cái liếc xéo không tin tưởng của ái nhân, lão Diêm Vương già thấy tim mình đau quá a. Tiểu tình nhân lâu ngày xa cách cứ muốn quấn quýt không rời. "Được rồi đừng nháo, ngủ đi chờ ta trở về, trừng phạt còn chưa xong sao ta nỡ bỏ đi kia chứ." Nói rồi cười cười búng nhẹ mũi ái nhân, xong lại thân thân ngay môi hai cái. Nụ hôn của gã vừa rời khỏi môi, Đình Vân cảm thấy trước mắt hơi mông lung, mi mắt nặng trĩu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhìn mỹ nhân đã ngủ mà mặt vẫn đỏ đỏ vì giận dỗi, nam nhân cười khổ rồi cũng xoay người rời đi. Làm Diêm vương không dễ a, mà làm Diêm Vương có gia đình cũng thật khó khăn quá đi. RẦM!!! "KẺ NÀO?!" Tiếng quát mạnh mẽ vang lên, khiến người khác run sợ. "A! Đau quá..." Một giọng nói yếu ớt vang lên. Một đứa trẻ gầy gầy, cơ thể như cây trúc nhỏ mặt mày lấm lem từ trong bụi cây ngã nhào về phía trước. Đứa trẻ trông tầm bốn, năm tuổi, giọng nói non nớt đầy ủy khuất, rõ ràng là bị té khá đau. Tiêu Lang Vương khuôn mặt tối sầm bực bội, bước mạnh tới xách cổ áo sau gáy đứa nhỏ lên, khiến toàn thân nó đung đưa. "Á! Ngươi hỗn đản! Bỏ ta ra!" Đứa trẻ lắc lư người, như muốn vận dụng cả hai tay hai chân không ngừng quơ loạn xạ muốn thoát khỏi ma trảo của tên vương gia trẻ tuổi trước mắt. "Ngươi đã nghe được những gì?" Tiêu Lang Vương anh tuấn nhíu mày, ánh mắt trở nên thập phần hung dữ tra hỏi trẻ nhỏ. Bọn họ đang bàn chuyện cơ mật lại bị một đứa nhóc phá ngang, tên nhóc này nếu đã nghe được gì sẽ rất nguy hiểm. Đứa trẻ bị dọa nha, nhưng nếu là đứa trẻ khác sẽ oa oa khóc nháo đi. Tiếc là trong cơ thể đứa nhóc này lại là phán mệnh quan Đình Vân vừa mới nhảy vào cổng luân hồi tỉnh dậy đó. BỐP!!! "A!!! Nhóc khốn khiếp!!!" Tiêu Lang Vương điện hạ tuổi trẻ sung mãn bị một đứa nhóc đá ngay điểm yếu mặt không huyết sắt, cắn răn vật vã, tay ôm lấy vật bị thương, hai chân run rẩy, khóc không ra nước mắt. Mà cũng nhờ thế tiểu phán quan cũng rơi một vòng lăn xuống đất, nhưng chưa kịp phủi đất đứng dậy đã hoảng hồn vì khuôn mặt vặn vẹo của tên tiểu vương gia đang lao tới, biểu tình không vặn gãy chim nhỏ của hắn quyết không tha. Bây giờ Đình Vân hắn đang ở trông cơ thể một đứa nhóc làm sao thoát đây. Cả khuôn mặt non nớt dù lắm lem bụi đất vẫn có thể thấy được đôi mắt đen trong như sao trời đang lấp lánh ánh nước, tuy hoảng sợ nhưng lại kiên cường không khuất phục. Phốc! "Được rồi, Tiêu Vương điện hạ cũng đừng so đo trẻ nhỏ..." Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. Một vòng tay to lớn vững chãi bế xốc đứa trẻ đang ngồi bệt dưới nền đất, bàn tay thon dài, ngón tay lại đầy vết chai nhẹ nhàng di đi bụi bẩn nơi gò má gầy gò, ẩn hiển một khuôn mặt trắng nõn thập phần đáng yêu. Là nam nhân! Hoàng đế của hắn! Lão Diêm vương già đáng ghét của hắn! Lão già dám gạt hắn, dám bỏ hắn lại chốn âm ty lạnh lẽo. Người trước mắt Đình Vân, đích thị là khuôn mặt thập phần anh tuấn, mày kiếm sắc bén, đuôi mắt xếch cao, cả khuôn mặt toát ra khí tràng lạnh lẽo. Chỉ là khuôn mặt này so với khuôn mặt trong ký ức của hắn lại trẻ hơn rất nhiều, nhưng lại gần như trùng khớp với khuôn mặt khi nam nhân còn Thái tử điện hạ vận giáp nơi chiến trường Linh Châu. Người trước mắt hắn chỉ tầm hai mươi mấy mà thôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57
Chương sau