Hắn gặp thiếu niên kia khi đang ung dung thưởng rượu hoa xem vũ khúc, bàn chuyện bát quái cùng đám cẩu hữu của mình.
Bản thân hắn là kẻ thô kệch, chỉ thích luận đàm võ công, hận không thể một bước ra sa trường. Nhưng mẫu thân ôn nhu của hắn lại lo sợ chốn sa trường đẫm máu, nên kiên quyết dùng nước mắt khuyên nhủ khiến hắn. Rốt cuộc, hắn cũng đã thuận theo người mà từ bỏ việc hướng đến chức Võ Trạng Nguyên, chỉ có thể mài đầu vào thi sử. Thực tế hắn vốn không thích mấy chốn phồn hoa này, nhưng đám bạn hắn thì oanh yến thành thói quen, khiến hắn cũng dần bị lây nhiễm tật xấu. Suốt ngày cùng đám bạn mượn rượu thưởng mỹ nhân, xướng đối thơ, nếu không hắn sẽ chán đến chết vì đám thi thơ của mấy lão thầy già trong nhà.
Cho nên khi hắn đang mân mê ly rượu, đôi mắt ưng vốn sắc cạnh cũng lim dim tìm cảm hứng trong điệu xướng phí tình, thì "Rầm" một tiếng khiến hắn giật mình. Ly rượu trong tay cũng xém lung lay đổ. Hắn khó chịu, tính cách vốn nóng nảy khiến hắn quyết không bỏ qua sự tình này. Đến khi hắn ngước mắt lên nhìn về phía tiếng động phát sinh, nơi cánh cửa gỗ đùng một phát bị người đạp ngã.
Hai tên tráng hán thô kệch, chân đạp cửa vẫn còn chưa hạ xuống.
Thật là khốn khiếp, không xem bổn công tử ra gì. Đám bạn hữu đang mỹ tửu đối thơ của hắn cũng sục sôi ý chí quyết không bỏ qua cho kẻ gây sự. Cho đến khi hắn thấy phía sau cánh cửa đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787649/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.