Chờ đến sắc trời đã tối xuống rồi, Ngô Trúc Thanh còn đứng ở bên cửa sổ chờ đợi lại vẫn không thấy bóng dáng của Ngụy Hải Đông đâu.
Điện thoại gọi cho Ngụy Hải Đông cũng không có ai nhấc máy.
Hắn sa sút tinh thần mà chậm rãi ngồi xuống ở bên tường, đầu vung lên đập đầu vào tường, thật lâu sau cũng đã bất động. Nỗi lòng đầy nặng nề, nhưng không biết nên làm như thế nào để giải tỏa hết.
Nghĩ rằng hối hận mình đã không nhận lời Ngụy Hải Đông sớm hơn một chút, tỏ tình với anh sớm hơn, hai người bên nhau sớm hơn, thì cũng sẽ không đi đến loại tình huống như bây giờ.
Nhưng mà trên thế giới không có chuyện nếu hối hận thì những chuyện trước đó sẽ thay đổi được.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng là Ngụy Hải Đông, hắn cuống quít nhận điện.
Điện thoại lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc lại chói tai.
“Ngô Trúc Thanh! Con nói cho mẹ biết, con và Ngụy Hải Đông đang quen nhau rồi là có ý gì?! Vì sao lại vẫn ở bên nó chứ!”
Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói đó của mẹ, tim Ngô Trúc Thanh như đã nguội đi.
Ngô Trúc Thanh hai mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào trong gối, “Sao mà mẹ biết được.”
Chuyện trong trường học, vì sao mẹ lại biết, lại không thể bỏ qua cho hắn chứ!
“Con dựa vào cái gì mà nghĩ là mẹ sẽ không biết. ” bên đầu điện thoại kia, người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nói ra lời đay nghiến ngoa ngoắt, “Ngô Trúc Thanh con có biết xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lien-va-tra-xanh/247453/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.