Editor: m
16.
《Gương báu soi sáng của hoa sen trắng 》có viết nhóm hoa sen đều nhạy cảm, mỏng manh như nhau, bất kể là loại hoa sen nào thì vận mệnh cuối cùng luôn là không có được tình yêu của vai chính, chết trong cô độc.
Hiểu Dao nhìn lại nửa đời trước của mình, rồi tưởng tượng nửa đời sau, liền cảm thấy đời này không còn hi vọng.
Y ném tất đống mặt nạ đen, xanh trả lại Niên Thụy Minh, đoạn nói: “Ta không muốn miễn cưỡng tươi cười nữa.”
Niên Thụy Minh đáp: “Được, vậy ta làm cho ngươi một cái mặt nạ khóc.”
Hắn làm mặt nạ ngày càng thuận tay, ném vải đỏ lên không trung, xoẹt xoẹt xoẹt đâm mấy nhát kiếm, hai cái lỗ và một hình vòng cung kéo xuống liền hình thành.
Hiểu Dao thầm ai thán, động tác tiêu sái như vậy mà đồ làm ra lại xấu kinh, nếu hắn không phải vai chính thì đã bị người ta đánh chết từ đời rồi, chứ sao còn đứng ở vị trí giáo chủ đeo mặt nạ giúp y.
Hiểu Dao nói: “Trước mặt ngươi ta che có tác dụng gì.”
Niên Thụy Minh bảo: “Thánh tử và ta cùng đảm nhận trọng trách chấn hưng Thánh giáo, đương nhiên nên đối xử với nhau thẳng thắn thành khẩn, không cần giấu giếm.”
Đúng vậy, Hiểu Dao tự nói với mình, gỡ mặt nạ ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mang mặt nạ ta chính là Thánh tử, phải phấn chấn lên mới được.
Y nhận lấy chiếc mặt nạ buồn từ tay Niên Thụy Minh rồi nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hãy triệu tập môn chủ đến đi.”
“Từ từ đã” Niên Thụy Minh ngắm nghía chiếc lục bào của y, đoạn bảo, “Nếu đổi mặt nạ, vậy ta tiện thể làm bộ đồ mới cho ngươi nhé.”
“Không cần.” Hiểu Dao quả quyết từ chối.
“Đừng có ngại” Niên Thụy Minh đáp, “Là vải vóc ta may quần áo còn thừa, chờ đây, có liền ấy mà.”
Không!
Bàn tay Hiểu Dao cứng ngắc giữa không trung, mắt nhìn bóng dáng Niên Thụy Minh càng lúc càng xa, vô lực xoay chuyển.
Y ngẩng đầu lên, không tiếng động thét gào:
“Trời ơi, ta đã làm gì sai sao?!”
17.
“Kì môn chủ.”
“…”
“Kì môn chủ?”
“…”
Hiểu Dao dùng sức ho khan hai tiếng, dẫu khí chất hàng đầu của y đến trường bào lẫn mặt nạ đều không che lấp được, nhưng cũng không nên nhìn y một cách mê mẩn như vậy trước mặt giáo chủ.
Kì môn chủ phục hồi tinh thần, khom người nói: “Cung hỷ giáo chủ, cung hỷ Thánh tử.”
“Hử?” Niên Thụy Minh ngạc nhiên bảo, “Chúc mừng cái gì, có gì mà cung hỷ?”
“Cái này…” Mắt Kì môn chủ đảo qua lại y phục đỏ rực trên người họ, “Chúc mừng giáo chủ cùng Thánh tử kết phu thê đó.”
Hiểu Dao nghe thấy lời này, mặt đỏ bừng, có thể sánh với màu mặt nạ. Y lén liếc Niên Thụy Minh một cái, trong lòng âm thầm mong chờ phản ứng của hắn, tiếc là Niên Thụy Minh lại trấn định tự nhiên giải thích: “Môn chủ hiểu lầm rồi.”
Hiểu Dao khó nén nỗi thất vọng, hung hăng véo lưng hắn một cái.
Niên Thụy Minh hít một hơi.
Kì môn chủ cả kinh, sửng sốt rồi lại bổ não, cũng hít theo.
Hiểu Dao bị bọn họ lây, cũng hít một hơi.
Kì môn chủ đè thấp giọng nói: “Giáo chủ là muốn bí mật thành thân với Thánh tử ư?”
Hiểu Dao nghe được hai chữ “thành thân”, tay run run, lại để tay sau lưng véo cái nữa.
Niên Thụy Minh cắn răng chịu đựng.
Kì môn chủ gật gù: “Tiểu nhân hiểu rồi, trong giáo nhiều người bảo thủ, khi về ta sẽ qua lại lay động bọn họ nhiều hơn. Nếu có kẻ cả gan nghi ngờ…” Ánh mắt hắn ta hung ác nói, “Nhất định sẽ không để nó làm bẩn tai giáo chủ.”
Niên Thụy Minh cắn răng nói: “Môn chủ, ý ta là…”
Hiểu Dao nhận thấy bầu không khí khác thường, nhanh chóng buông tay, da thịt Niên Thụy Minh được giải phóng, theo bản năng thở ra.
Kì môn chủ tự cho là đã giải quyết mối sầu lo giùm giáo chủ, mặt mày khôi phục nét bình thản, cười ha hả bảo: “Giáo chủ đừng quá lo lắng, tiểu nhân sẽ tự có chừng mực.” Nói rồi hắn ta quay qua nói với Hiểu Dao, “Viên môn chủ cũng ủng hộ ngài.”
Viên môn chủ, ai vậy?
Hiểu Dao mê man chớp chớp mắt.
Thôi, người mến mộ y nhiều thế, sao có thể nhớ tên từng người.
18.
Hiểu Dao đang âm thầm quan sát vũ cơ Tây Vực kia.
Khi đi đường, vòng eo nàng ta luôn uốn uốn éo éo, thường đưa tay che miệng mỗi lần nói chuyện, mắt lúc nào cũng thẳng lăng lăng chăm chú nhìn ngươi trông trộm lúc thấy có người nhìn.
Hiểu Dao học bộ dáng nàng ta, tựa cành liễu lay động theo chiều gió tới trước mặt Niên Thụy Minh, vươn tay chống nửa mặt, hứng lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, gọi: “Giáo chủ.”
Niên Thụy Minh bị tiếng “giáo chủ” này kích đến cả người chấn động, đột nhiên kéo y vào lòng, dùng sức ôm y.
Tâm tình Hiểu Dao vui vẻ, nhưng còn chưa kịp thở dốc, liền nghe thấy Niên Thụy Minh nói: “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người.”
“…”
“Có bệnh phải trị, ngươi chớ từ bỏ.”
“…”
“Sao ngươi lại đánh ta?”
Hiểu Dao thở hổn hển đeo cái mặt nạ khóc, hai ngày, không, ba ngày cũng không thèm để ý Niên Thụy Minh.