Ba tháng hè trôi nhanh như một cái nháy mắt, mới ngày nào còn ăn chơi phè phỡn cả ngày ở quán cơm quê, hôm nay đã phải xếp áo quần về ký túc xá, bạn Như quả thật không được cam lòng cho lắm.
-"Cho tao ở đây đi mà, nha Vũ."
-"Không được, tốn cơm của tao lắm, biến về mau."
Vũ phũ phàng, Như nhăn nhó.
-"Mày không nhớ tao à?"
-"Nhớ méo gì, có cái mặt ngày nào chả gặp ngán đến tận cổ rồi đây."
Lòng tự ái bị tổn thương sâu sắc, Như tiu nghỉu xách túi đem về. Vũ nhìn theo mà tủm tỉm cười, đồ ngốc, quán cách trường bao xa, hai đứa học chương trình khác thời khoá biểu, với năm nay hắn vừa mở thêm hai quán mới đâu có thời gian đèo Như đi học. Ở chỗ hắn rồi ngày ngày bắt xe buýt không chừng lại ốm ra, đêm về thì hắn bận ngoài quán đâu có nói chuyện được thường xuyên.
-"Mày thích con nào khác rồi chứ gì?"
Như ngoảnh lại quát, Vũ định trêu nhưng thấy con nhỏ tội nghiệp nên thôi, dịu dàng đáp.
-"Chưa đâu."
Chỉ là, Vũ đâu phải Vương, đâu có sinh ra trong bọc kén vàng. Vừa đi học vừa quản lý một lúc mấy cái quán chẳng dễ dàng gì, nhất là với một đứa sinh viên năm hai như hắn. Thi thoảng Vương bảo cần giúp đỡ gì cứ nói, nhưng Vũ chưa từng mở lời, việc gì hắn có thể tự làm được thì sẽ không bấu víu cũng như dựa dẫm vào ai cả. Hắn muốn giàu bằng chính năng lực của mình, sau này cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-khoa-yeu-thuong/2207517/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.