Tỷ tỷ lần đầu tiên biến mất trước mắt ta. Ta cứng rắn đứng đó, sống chết giữ lấy nàng không buông. Nàng lại mỉm cười với ta: "Tiểu Song, tạm biệt."
Tạm biệt, tạm biệt cái gì? Lòng ta tràn đầy đau đớn. Đợi đến cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất, ta mất thật lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần. Ngực ta tràn đầy ý nghĩ điên cuồng, ta muốn gào to lên, muốn đập nát những thứ chướng mắt xung quanh... Ta biết đây là không đúng, đây không phải trò chơi mà ta có thể làm chủ quy tắc. Điều duy nhất ta có thể làm chính là ngồi ở trong phòng suốt hai canh giờ, đem những cảm xúc này kìm nén lại.
Từ đó ta cơ hồ đều đánh xe ở bên ngoài, muộn liền không trở về nhà. Những con đường ở mấy huyện lớn đã quen thuộc, có vị khách muốn đi phương bắc, đi lại mất hai tháng, rất nhiều người không muốn đi, ta không chút do dự đồng ý đưa các nàng đi. Việc trong nhà nhờ vả Đại Niên di, nàng khó hiểu nhìn ta, thở dài: "Ta trước kia chỉ nghĩ là cháu chất phác, ít nói. Nhưng bây giờ lại càng ít nói chuyện, trên mặt còn mang theo sầu khổ?"
Là như thế sao? Ta chỉ có thể mờ mịt gật đầu.
Ngũ di khó hiểu là đúng. Ta đã tầm hai mươi tuổi, nếu không nhanh thành thân, người khác đều hoài nghi ta có vấn đề đi. Bởi vậy nàng nhắc lại viêc này: "Kiều nhi, ta không biết cháu nghĩ thế nào. Mẫu thân cháu đã qua đời được mấy năm. Cháu cũng nên tiết kiệm, lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-trung-thien-xa-phu/251872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.