Sương Hoa Kiếm từ từ trượt ra khỏi vỏ kiếm, giống như ánh trăng màu trắng bạc.
Sau mười năm, cuối cùng nó cũng nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
—— "Xẹt!"
Mười năm dài đằng đẵng, kiếm phát ra âm thanh. Lưỡi kiếm vẫn như cũ, sắc bén không giảm.
Tiêu Thanh Thiển cầm kiếm một cách rất tuỳ ý.
Giống như năm đó, một mình cầm kiếm đi về phía Đông, bộ dáng từng làm kinh động cả chốn giang hồ.
Tướng quân thiết giáp giơ thanh trọng kiếm lên nhưng không nhúc nhích chút nào – hắn ta sợ nữ tử mắt mù này.
Hắn ta đã tôi luyện được một thân thể da đồng xương sắt, tay nâng cửu đỉnh, nắm đấm thả xuống có thể làm nát ba ngọn núi. Nhưng mà những chiến binh như vậy cũng có sự cảnh giác của dã thú, đối với nguy hiểm sẽ có cảm giác hơn người bình thường.
Tiêu Thanh Thiển cầm Sương Hoa Kiếm, đôi mắt nhợt nhạt trong suốt như nước mùa thu, thiên địa vạn vật đều phản chiếu trong đó, nhưng nàng cũng không một chút mảy may.
Khi còn là thiếu niên, nàng đã thành danh với kiếm pháp cùng với năm giác quan siêu phàm. Việc Phương Trung Chính hạ độc khiến bốn giác quan của nàng suy yếu, nàng không thể nhìn thấy bóng dáng của tướng quân thiết giáp, cũng không nghe thấy tiếng thở của hắn ta. Khứu giác trì độn, không đủ để ngửi mùi hôi thối trên người hắn ta. Thậm chí vị giác cũng không thể phân biệt được thức ăn có mặn hay không, huống chi sự biến hoá của ngọt bùi cay đắng.
Nhưng mà trong suốt mười năm bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-gl-hiep-khach-hanh/444870/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.