Một hán tử ngoài ba mươi, trán rộng hàm vuông và có một bộ râu rậm. Hắn ta mặc một trung y có cổ màu vàng, quần rộng thùng thình. Tay chân bị trói, tư thế kỳ quái, có vẻ vô cùng khó chịu. Nếu không có vết hằn sâu trên cổ thì còn tưởng người này đã có một giấc mộng đẹp.
Cơ má Trương Đà chủ khẽ run lên, hắn sững sờ hồi lâu. Hắn cúi người chậm rãi kéo chăn qua đầu, chỉnh lại góc chăn, khàn giọng thì thào: "... Là do ta hại các huynh đệ".
Đây là thủ hạ đã ở cùng hắn nhiều năm. Kho báu là chuyện bí mật, hắn không muốn quá nhiều người biết, vì vậy đã cho Cẩu Mao đánh thuốc khói mê. Nếu không thì những người này đã không bị giết một cách âm thầm như vậy.
Cửa lều được vén lên, Cẩu Mao ủ rũ bước vào. Hắn ta nuốt nước bọt, lắc đầu và thở dài: "Mọi người đã chết hết rồi không còn ai cả. Chỉ có hai người phụ nữ đó là còn sống. Có thể là do bọn họ không?"
Trương Đà chủ hít sâu một hơi, cầm theo thanh đại đao hùng hổ bước ra ngoài. Cả người tràn đầy sát khí, hắn lạnh lùng nói: "Có phải hay không, hỏi thì sẽ biết. Con mẹ nó, biết bao nhiêu mạng huynh đệ như vậy, ta muốn đem chúng nó lăng trì!"
"Soạt", rèm bị xốc lên.
Trương Đà chủ sải bước tiến vào, nhìn Liêu Hạo và Vương Tiểu Minh đang đứng hai bên trái phải, nhướng râu cằm nói: "Các ngươi đi khiêng thi thể các huynh đệ đưa vào trong lều của ta."
Tần Cô Đồng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-gl-hiep-khach-hanh/444868/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.