Hắn nhanh chân chạyra ngoài, cũng là cái vẻ lạnh lùng vô tình như khi giết ma nữ si tìnhlúc trước, mà tiêu hồn kiếm ở trong cơ thể ta, lại quên rút ra. Khônghiểu vì sao cảm giác đau lòng tràn ra, cũng không phải do vết thương.Nguyên Quân, đây là sự lựa chọn của ngươi sao? . 
Ta đứng yênthật lâu, mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện mình còn chưa chết. Nhìn mũikiếm trên ngực tỏa ra một đạo ánh sáng trắng như tuyết, chà chà. Mộtluồng ấm áp từ đầu ngón tay tràn ra đến đáy lòng, ta cúi đầu, liền nhìnthấy ánh sáng hồng của chiếc nhẫn, đây, là nhân cưới của ta với VũDương. Tay của ta đưa về sau lưng, hơi dùng sức rút ra thanh kiếm kia,có rất ít máu trào ra, một lúc đã khô cạn đọng lại. Ta chậm rãi đi rangoài, nhớ tới rất nhiều chuyện. 
Thì ra ta, chẳng qua chỉ là một cái tạp niệm của tiên tử. . 
Dọc theo con đường nhỏ của Bách Hoa Cung, ta chậm rãi đi ra ngoài, Hoa Lanvà Thu Cúc đang xì xào bàn tán: “Thị nữ kia của Vũ Dương cũng thực sự là trung tâm đây. Bị giam dữ ở Băng Ngục nhiều ngày như vậy , còn quậtcường. . .” . Ta sửng sốt, đúng rồi, cái người mà ngày đó đằng đằng sátkhí gọi ta, là Dương Phong hay là Liễu Diệp đây? . 
Cầm tiêu hồnkiếm, đi tới Băng Ngục. Tiểu tiên canh ngục dùng tay đỡ lấy, khách khínhưng kiên quyết nói: “Xin lỗi tiên tử, hoa thần có lệnh, bất luận người nào cũng không được đi vào quan sát.” . Ta lạnh lùng thốt: “Ta cũngkhông cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-tien-tu-oai-truyen/3175101/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.