Ta ngồi ở trước bàn,cười đến thiếu chút nữa động kinh. Hai soái ca, một mỹ nữ cùng Hỉ Nhisong song đứng cạnh nhau, Vũ Dương chỉ vào bọn họ nói: “Đây là gia thầncủa ta, Cung – Hỉ – Phát – Tài”. Ta nằm trên ghế, cười đến trời đất mùmịt, rút hết sức lực toàn thân. Người này, thật không phải là hài hướcbình thường. Cười xong. ngẩng đầu, lại ngã xuống tiếp tục cười, mãi đếnlúc bốn người trên mặt cũng không nhịn được nữa. Vũ Dương mới đi xuống,vẻ mặt ôn nhu mà vỗ về mái tóc dài của ta: “Được rồi, ngươi nếu tiếp tục cười , bốn người bọn họ sợ là đều muốn nghển cổ tự sát mất”. Đi ra khỏi cung điện tô vàng nạm ngọc, đập vào mắt ta tất cả đều là hoa đào, cóhồng nhạt, có đỏ thẫm, khí thế ngập trời, quả thật là náo nhiệt. Nhưnglại không có bóng dáng của ong mật và hồ điệp. Ta đi qua biển hoa, thấyLưu Hương một thân y phục màu xanh, đứng dưới tán hoa đào, vóc người cao ngất gần như hoàn mỹ, khiến ta nuốt nước bọt ào ào.
Ta cườiquyến rũ một bước tiến lên, cho hắn một cái ôm thắm thiết, thuận tiệnchà lau nước bọt lên áo hắn: “Lưu Hương, ngươi thật lãnh khốc nha”. Hắnnhìn ta nhàn nhạt lạnh lùng: “So với Vũ Dương còn lãnh khốc sao?” . Takéo tay hắn tựa vào gốc cây ngồi xuống: “Hắn sao có thể so với ngươi a.Lớn lên thì lại giống như một nữ nhân, hơn nữa lại là hồ ly tinh nữnhân, một điểm mùi vị đàn ông cũng không có. Đẹp đến làm cho người ta sợ hãi, thật là hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-tien-tu-oai-truyen/3175086/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.