Hoa Nhi trằn trọc cả đêm, Bạch Tê Lĩnh cũng thao thức đến sáng. "Phu nhân" đáng ghét của hắn không biết đã uống nhầm thuốc gì, ngồi bên giường ép hắn khai ra mối quan hệ với nữ tử kia? Vì sao người ta lại lặn lội đường xa đến đây? Hai người có tư tình, có quan hệ gì không?
Cảnh này không giống diễn, mà thực sự không phải diễn. Lưu thị không hề xin phép thủ lĩnh, là cô ta tự mình càng nghĩ càng tức. Tuy là giả làm phu thê, nhưng đêm đến tắt đèn, những việc cần làm cũng đã làm hết, hương vị tuyệt vời đó Lưu thị đương nhiên không thể không nghĩ đến. Suy cho cùng, cô ta đã coi Bạch Tê Lĩnh là người của mình, nghĩ rằng vở kịch này tốt nhất nên diễn mãi, nhà cửa ruộng vườn ở quê không có cũng được, sống trong ngôi nhà này làm Bạch phu nhân của hắn, cuộc sống tuy không giàu sang phú quý, nhưng cũng coi như sung túc.
Đầu óc Lưu thị không còn tỉnh táo, nhưng Bạch Tê Lĩnh thì luôn tỉnh táo. Hắn hỏi Lưu thị đang gây sự vô cớ: "Nàng nói ta và cô ta có tư tình, vậy nàng nói xem, ta và nàng thành thân bao nhiêu năm nay, ta có cơ hội nào để có tư tình với cô ta?"
Lưu thị nghe vậy giật mình, ánh mắt thoáng chệch hướng, may mà phản ứng nhanh, giả vờ đanh đá: "Ai mà biết được mấy năm trước chàng ra ngoài làm ăn rốt cuộc đã mắc phải món nợ hồ đồ gì!"
"Được, được, được." Bạch Tê Lĩnh cũng bắt chước theo nam nhân khác, quay đầu nằm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682090/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.