Tình cảnh này, theo lời của tiên sinh kể chuyện, hẳn là: chàng trai ném ra một chiếc khăn lụa, cô gái thuận tay đón lấy. Ánh mắt giao nhau, lòng quyết một phen, bao nhiêu chuyện đều có thể tạm gác lại, chỉ cần trước mắt có người để yêu thương. Đặc biệt đến lúc này, có một người lại hào phóng mời người kia xem một thứ, điều này càng hiếm thấy.
Tiếc thay hai người này: một người anh dũng hào hiệp, một người lòng dạ khó lường.
Hoa Nhi xua tay: "Ý tốt của huynh, Hoa Nhi xin nhận. Bảo bối của huynh, huynh cứ giữ mà xem."
"Không phải muội tò mò sao?"
"Không phải. Ta tò mò về thứ đó làm gì?"
Hoa Nhi liếc nhìn, cầm chiếc thìa sứ trắng đưa đến miệng hắn, thức ăn đến miệng mới nhớ ra sức mạnh thô bạo vừa rồi của hắn, liền rút về, đặt bát lên đầu giường: "Vừa rồi xem sức lực của huynh chắc là đã đỡ nhiều rồi! Tự mình ăn đi!"
Bạch Tê Lĩnh cũng không tiện giả vờ nữa, dù đau cũng đành phải cố ăn. Hoa Nhi ngồi bên cạnh nhìn hắn. Khi hắn nhấc cánh tay lên, lông mày lập tức nhíu lại, có vẻ rất khó khăn. Nàng thấy thế, lại cầm bát lên từ từ đút cho hắn. Hắn khẽ ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ mưu đồ xấu gì.
"Tôn Yên Quy." Bạch Tê Lĩnh gọi nàng bằng cái tên mà nàng tự đặt cho mình.
"Hả?" Hoa Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Muội còn nhớ nhung Phi Nô ca ca của muội không?"
"Nhớ."
"Nhớ kiểu gì? Cũng muốn xem 'thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682033/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.