Dạo gần đây, Liễu Công và Cốc Tiễn đều lo lắng, buồn rầu, ăn không ngon, ngủ không yên. Hai ông lão lại nổi cơn thịnh nộ, muốn thiêu rụi quân Thát Đát và bọn người xấu kia.
Vào lúc này, Liễu Công đang vuốt bộ râu ngày càng thưa thớt của mình, nghe Hoa Nhi khóc lóc kể rằng Bạch Tê Lĩnh đã "chết" như vậy.
Liễu Công hiểu rõ Bạch Tê Lĩnh, biết rằng tuy tính tình nóng nảy nhưng đầu óc hắn rất tỉnh táo. Hắn tuyệt đối sẽ không để kẻ địch chặn giữa đường trên hành trình đến kho lớn Giang Nam, trở thành tù nhân của kẻ khác, huống chi còn bị áp giải về núi Hoắc Linh. Chắc chắn có nguyên do mà hắn không kịp báo cho họ biết.
Ông an ủi Hoa Nhi: "Bạch nhị gia có thể xông pha mở đường trong thời loạn này, thứ hắn xem nhẹ nhất chính là sinh tử. Cẩn trọng dè dặt chỉ có thể sống bình yên qua ngày, kẻ liều mạng mới có thể xưng bá một phương. Người như vậy, sống không cần vui mừng, chết không cần tiếc nuối."
Hoa Nhi càng khóc to hơn. Nàng tự trách mình, rõ ràng có cơ hội thương lượng với Hoắc Ngôn Sơn để cứu Bạch Tê Lĩnh, nhưng nàng lại cứu người khác.
Liễu Công lắc đầu xua tay: "Càng không cần. Nếu con cứu hắn mà không cứu người khác, trong lòng hắn chắc chắn cũng không dễ chịu. Con nghĩ xem con đã cứu ai? Một người là huynh đệ thân thiết cùng con lớn lên từ nhỏ, một người là thiếu tướng quân của Cốc gia quân. Về tình về lý, con đều nên làm như vậy. Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682030/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.