"Thật sao? Ngươi bằng lòng giúp ta?" Hoắc Ngôn Sơn hỏi.
"Đương nhiên. Ta đã cứu ngươi, giữa chúng ta có duyên phận. Hôm nay, ngươi lại đến tìm ta, chắc chắn là không còn cách nào khác, ta bằng lòng giúp ngươi thêm một lần nữa. Ngươi chỉ cần nhớ bất cứ lúc nào, quân đội Thát Đát vượt qua sông Ngạch Viễn, người đầu tiên bị giết là dân chúng Yên Châu, lúc đó e rằng ta cũng đã chết rồi."
Hoa Nhi lắc đầu tự giễu: "Này! Dân thường bọn ta, đều là mạng rẻ mạt, trong mắt triều đình chết không đáng tiếc."
Hoắc Ngôn Sơn không nói gì.
Hoa Nhi vòng tay ôm lấy đầu gối, gục đầu lên gối, nhìn Hoắc Ngôn Sơn: "Hoắc Ngôn Sơn, ngươi và bọn sơn tặc núi Hoắc Linh thật sự không có quan hệ gì sao? Ta rất sợ mình giúp nhầm người, lỡ như số binh khí đó cuối cùng lại dùng để đánh người của mình, vậy thì tội của ta không thể tha thứ."
Hoắc Ngôn Sơn giơ hai ngón tay chỉ lên bầu trời đêm: "Ta lấy danh tiếng của toàn bộ gia tộc Hoắc gia ở Giang Nam mà thề: những gì ta nói hôm nay đều là sự thật, nếu ta lừa dối Hoa Nhi cô nương điều gì, nguyện chịu cảnh tru di cửu tộc."
Mắt hắn tràn đầy ánh sáng chính nghĩa, quả thực có phong thái của một vị thiếu niên tướng quân trong lời kể của tiên sinh kể chuyện, uy phong lẫm liệt, như dòng sông Ngạch Viễn cuồn cuộn chảy vào mùa xuân, tự mình chảy về phía chân trời. Hoắc gia Giang Nam, nuôi dưỡng được một nam nhi như vậy, quả nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682007/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.