Tạ Anh ở một bên bất lực nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi đến dịch trạm phía trước. Ở đó có đoàn buôn của Bạch gia, ngươi đi cùng bọn họ trở về, cũng tiện có người trông nom."
Hoa Nhi thấy ngựa của Bạch Tê Lĩnh phi nước đại, không dừng lại chút nào, trăng theo sau hắn chạy, gột rửa cả cỏ cây trong rừng. Hắn hẳn là có việc gấp, nếu không sẽ không vội vàng như vậy. Hoa Nhi lên ngựa của Tạ Anh, hỏi: "Bạch nhị gia đang chạy đi tìm chết sao?"
Tạ Anh thở dài: "Không phải, Diệp tiểu thư bị bệnh rồi."
"Bệnh gì?"
"Không biết, chỉ nói là bệnh cấp tính." Tạ Anh giải thích với Hoa Nhi: "Diệp tiểu thư lớn lên cùng Nhị gia, lại có ơn lớn với Nhị gia. Những năm nay Nhị gia ở bên ngoài chịu không ít khổ sở, muốn báo đáp Diệp tiểu thư lại không có cách nào."
Tạ Anh thấy Hoa Nhi nghe chăm chú, lại nói: "Ngươi và ta cũng đã ở cùng nhau một thời gian, nhiều lời ta không nên nói. Nhưng ta thấy ngươi không giống người xấu, nên mới nói nhiều hơn một chút."
"Ồ."
Hoa Nhi ồ một tiếng, không nói gì nữa. Nàng cảm thấy Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng trông có chút tình cảm, bộ dạng hốt hoảng vừa rồi hoàn toàn khác với dáng vẻ hồ đồ thường ngày, nhìn vào thấy rất có tình người.
Tạ Anh đưa nàng đến dịch trạm, dặn dò nàng: "Trên đường thứ gì không nên nhìn thì đừng nhìn, thứ gì không nên quản thì đừng quản. Bây giờ, dù sao ngươi cũng là người của Bạch nhị gia, nếu gặp chuyện, nhắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682006/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.