Văn Linh nấu một đĩa trứng xào cà chua, nhìn hắn chậm rãi ăn cậu mới phát hiện hắn chỉ gắp những vụn trứng trên đĩa, quả nhiên hắn là người kén ăn, điều này khiến cậu trở nên lúng túng chỉ biết xoa xoa lòng bàn tay: “Biết vậy tôi chỉ ốp trứng thôi.” 
Tư thế cầm đũa của Lương Như Trác trông đẹp mắt, ngón tay thon dài đè lên đầu trên, hắn cười nhạt nói: “Tôi thích ăn trứng xào cà chua.” 
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Văn Linh sảng khoái như được ánh sáng chiếu rọi gột rửa toàn thân nhưng sau đó cậu lại vội vàng thu lại nụ cười. 
Tiếng chị dâu kia khiến Văn Linh tỉnh táo nhận ra mình không có tư cách thích người khác, cậu lặng lẽ nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy trống rỗng như bị cướp đi một thứ gì đó quý giá. 
Cứ coi như là mình đang theo đuổi ngôi sao đi. Cậu vui vẻ chấp nhận số phận hiện tại của mình nhưng sự nhẹ nhõm này bị che phủ bởi một lớp mất mát dày đặc. 
Vừa rồi Lương Như Trác hỏi hình xăm có phải là do Lương Tại Dã ép buộc không, Văn Linh rất muốn trả lời nhưng nếu cậu nói ra thì nghe có vẻ giống như cậu đang bán thảm*, có vẻ lúc bị người ta bao dưỡng mà còn hai lòng, thật sự không tốt lắm. 
(*Bán thảm/卖惨: Đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng thương cảm của người qua đường.) 
Cậu xắn tay áo lên, vô tình để lộ những vết trầy xước, vết bỏng trên cổ tay khi dọn bát đĩa. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong/2506320/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.