“Cho tôi mấy tờ giấy viết bản nháp, tôi sẽ viết cái 3.000 chữ đó.” Vẻ mặt Trần Khải Ninh buồn bã lật lật trên bàn học Văn Linh: “Tôi tự lấy được.”
“Cậu lấy cái trên giá sách ấy, xấp mới trên bàn còn có tác dụng.” Văn Linh lấy bảng màu rồi đi vào nhà tắm để chải, giọng nói của cậu hòa lẫn với ý cười bị đè nén.
“Keo kiệt, cái mới mà không cho dùng.” Trần Khải Ninh lo lắng liếc nhìn điện thoại, sau đó lập tức nhảy dựng lên: “Chết tiệt, anh trai tôi cứu tôi rồi, mẹ nó cuối cùng ông đây cũng không cần phải gọi đồ ăn ngoài nữa rồi.”
Cậu ấy vừa mở cuộc gọi video vừa nói: “Alo! Anh! Khi nào em mới được về nhà đây, ở đây em lang thang không nơi nương tựa nè.”
Trần Vũ Nhiên phỉ phui* người phía đối diện video: “Mẹ nó, mày nằm trên giường thế kia mà kêu lang thang không nơi nương tựa? Nhanh dọn đồ rồi xuống đây đi, chị cả về rồi, tối nay chúng ta tụ tập với nhau, xin nghỉ phép đi rồi ngày mốt quay lại học.”
(*啐: phỉ phui (thán từ, biểu thị trách móc, mắng chửi, phỉ nhổ).)
Trần Khải Ninh thầm nghĩ xin nghỉ làm quái gì, ngày thường cậu ấy trốn học như ăn cơm, trên mặt nở nụ cười lém lỉnh: “Vâng.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, cậu ấy lộn mình như một con cá chép nhảy xuống, nhanh chóng nhét phiếu điểm trên bàn vào cặp, lấy đồ của mình để chuẩn bị chạy xuống lầu.
Văn Linh vẩy nước trong tay đi ra: “Tôi giúp cậu cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong/2506318/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.