Sáng sớm mùng một tết, Chung Trinh xách theo một bình giữ nhiệt, mang đôi giày tuyết thật dày của cô, đi vào cửa chính phòng điều trị tại bệnh viện.
Cô dọc theo hành lang màu than chì đi tới cuối cùng, dừng bước trước phòng bệnh thứ hai từ dưới đếm lên, gõ cửa, ló đầu nhìn xung quanh một chút, mới mở cửa đi vào.
“Hôm nay anh thấy thế nào?”
Cô đặt bình giữ nhiệt trên ngăn tủ nằm cạnh giường bệnh, treo áo khoác lên, sau đó lấy canh gà chứa trong bình thật cẩn thận đổ ra, bưng đến khung bàn ăn ở trên giường.
“Em không cần mỗi ngày đều hỏi anh câu này. Cám ơn.” Diệp Vịnh Hi đẩy gọng kính trên mũi, cúi đầu ăn canh.
“Em hy vọng anh mau chóng khỏe lại, em mới giảm bớt một chút trách nhiệm.” Chung Trinh nói nửa đùa.
“Thế thì bây giờ em có thể đi rồi, chỉ cần mỗi ngày cô thưởng cho anh một bát canh như vậy là đủ rồi.” Anh ta cũng hóm hỉnh trả lời.
Ông lão ở giường bên cạnh kéo màn ra, nhìn bọn họ cười ha ha: “Cô bé, qua đây đưa canh cho bạn trai à.”
Chung Trinh dốc sức nhịn xuống nỗi xung động muốn trợn mắt, hai tuần nay cô giải thích quá nhiều lần, nhưng ông lão vẫn cố chấp cho rằng bọn họ là một đôi.
Diệp Vịnh Hi cười cười, thấp giọng nói: “Lần sau gọi bạn trai em cùng đến thăm anh, ông ấy sẽ không nói thế nữa.”
Khuôn mặt Chung Trinh lập tức ảm đạm, cô ngồi trên chiếc ghế nằm cạnh giường, im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong-su-tu/2791323/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.