🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một câu trả lời thật sự quá ngây ngô, ngây ngô đến mức khiến người nghe xem chút nữa bật cười. Nhưng mà lỡ như hắn đi du lịch rồi tình cờ vào đây thật thì sao? Cái câu trả lời ngây ngô ấy lại không phải là không có lý , lại không phải là thứ không thể xảy ra. Độc Cô Tởm trong một thoáng rất ngắn tròn xoe mắt, hắn đã rất ngạc nhiên bởi câu trả lời ấy. Hắn suýt chút nữa đã bật cười, nhưng ngẫm lại thì thấy câu trả lời ấy cũng hoàn toàn có lý. Độc Cô Tởm quay sang trầm tư , suy nghĩ gì đó một lúc rồi gật đầu bảo.

- "Được rồi , ngươi nói như vậy cũng tạm chấp nhận được. Vậy thì cứ cho là hắn thật sự đi du lịch, rồi vô tình xuống đây gặp cơ duyên để giúp đỡ nhà ta đi . Ừ thì cái này cũng có lý , có thể tạm chấp nhận được. Ta tạm thời chấp nhận lý do này, bây giờ ta giả sử lý do này không phải là lý do đúng, vậy thì các ngươi sẽ nghĩ thế nào về tình huống này bây giờ."

Câu hỏi của Độc Cô tởm vừa hết , hai anh em nhà kia khuôn mặt đã trở nên ngáo ngơ. Con người chúng ta thường hay phạm một sai lầm rất cơ bản, một sai lầm mà nó thông dụng đến nỗi chúng ta còn không nhận ra nó tồn tại. Khi chúng ta đi tìm căn nguyên cho một vấn đề gì đó, khi mà chúng ta đặt ra được một giả thiết nghe có vẻ hợp lý , chúng ta sẽ mặc định giả thiết đó là đúng. Sau khi mặc định giả thiết đó đúng , chúng ta lại thông qua cái mà chúng ta cho là đúng đó để tiếp tục hướng tới một kết cục tiếp theo. Thế nhưng giả thiết đó dù có lý thì cũng chỉ là một giả thiết mà thôi , và nó hoàn toàn có thể không xảy ra. Vì vậy người cẩn thận sẽ đặt thêm vài giả thuyết khác, để nếu giả thiết này sai thì vẫn có thể có kế sách khác đối phó tình hình. Độc Cô Tởm là một kẻ trải qua nhiều sương gió, xung quanh hắn luôn là kẻ thù dòm ngó , vậy nên tính hắn vô cùng cẩn thận. Cũng bởi vì hắn cẩn thận suy xét, cho nên mới có thể giữ cho hắn sống đến giờ phút này. Bây giờ hắn tạm chấp nhận là việc tên Bạch Đạo xuống đây du lịch là ngẫu nhiên , và giả thiết này được đặt sang một bên, bởi nếu Bạch Đạo thực sự xuống đây ngẫu nhiên thì hắn không phải là một mối nguy hiểm. Và giờ đây hắn muốn đặt ra một giả thiết khác , một giả thuyết rằng đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch nào đó. Theo giả thuyết này thì tên Bạch Đạo có thể gây nguy hiểm đến gia tộc, từ đó đề ra kế sách để có thể ứng phó được tốt nhất. Hai anh em nhà kia nghe vậy ngớ người một lúc , sau một thoáng suy nghĩ thì họ cũng hiểu ra điều này. Bọn họ vẫn hướng đôi mắt về phía chủ nhân, mà tên Độc Cô Tởm lúc này lại nói tiếp.

- "Nếu như giả sử hắn tới đây du lịch là ngẫu nhiên, và khi ta đề nghị ban thưởng cho hắn một phần thưởng gì đó. Giả sử như hắn là kẻ tham lam lập tức đòi vàng bạc châu báu, như vậy có lẽ ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng kẻ này lại không coi trọng phần thưởng ngay trước mắt, mà dường như hắn xem nhẹ phần thưởng từ tay ta và có một mục đích gì đó khác hơn. Tất nhiên đây chỉ là những suy đoán mông lung của ta, là những suy đoán không có cơ sở . Nhưng không thể không nghĩ đến những vấn đề nguy hiểm như vậy được, vì điều này có thể liên quan đến sự tồn vong của gia đình ta."

Hai tên thuộc hạ đơ cả người, đối diện với những suy luận mà chủ nhân đưa ra, hai người bọn họ cảm thấy cũng thật sự có lý . Dựa vào những thông tin mà họ được truyền tải, tự mình bị cuốn theo những dòng suy nghĩ của riêng mình. Thạnh Bắc chợt nhìn nhận một vấn đề gì đó, trong đầu nảy ra một tia suy nghĩ, hắn ngước lên nhìn chủ nhân mà hỏi.

- "Vậy có thể nào hắn thực sự là có mục đích, nhưng mà là đang đi tìm chủ nhân cho riêng mình. Có phải chăng hắn tới đây là muốn được đầu quân cho đại nhân, muốn được trở thành mưu sĩ cho đại nhân, liệu có khả năng ấy xảy ra hay không?"

Độc Cô Tởm thoáng chốc đứng hình, hắn nhìn tên thuộc hạ với một chút gì đó khá tâm tư. Bản thân hắn cũng biết rằng mưu sĩ là một quân cờ quan trọng của bất cứ một thái thú nào. Mặc dù hắn là tiết độ sứ, chỉ là quan tứ phẩm cai quản một chỉ. Nhưng Giao Chỉ là vùng đất rộng lớn, thậm chí có thể gọi là Giao Châu. Hắn làm tiết độ sứ của Giao Chỉ, cũng có thể xem như là đang làm thái thú tam phẩm đứng đầu một châu, chính là Giao Châu. Những quan thái thú đứng đầu một châu khác đều có chứa dưới trướng của mình ít nhất là một mưu sĩ , có người thậm chí còn có tới hai hoặc ba mưu sĩ bên mình. Thế nhưng hắn thì sao? Bây giờ dưới trướng hắn toàn là võ biền, làm gì có một mưu sĩ bày mưu tính kế nào cho ra hồn chứ. Hai tên thuộc hạ thân cận nhất của hắn đang họp ở đây cũng đều là bên nhà võ, đánh đấm võ công thì rất là ổn, nhưng nói về mưu kế thì chẳng tài cán gì. Trong phút chốc hắn đã rất thích cái ý tưởng mà tên thuộc hạ nói, tức là Bạch Đạo tới đây để làm mưu sĩ cho hắn. Tuy rằng rất thích, nhưng ngay lập tức hắn đã lắc đầu xua tay?

- "Cái gì chứ ? Muốn tới đây đầu quân làm mưu sĩ cho ta ư ? Không thể nào. Với tài trí của hắn thì hắn có thể đầu quân cho bất kỳ một thái thú ở một châu nào đó, làm gì phải tới tận xứ man di xa xôi này để đầu quân cho một quan tứ phẩm tiết độ sứ như ta? Điều này là không thể nào đâu."

Đối với người Hán , họ tự gọi họ là người Trung Hoa, tức là trung tâm tinh hoa của vũ trụ. Từ cái tên Trung Hoa cũng đủ hiểu rằng họ luôn cho rằng họ thượng đẳng, còn tất cả những dân tộc ở bốn phương khác đều là man di cả. Và việc được làm quan trong vùng đất Trung Nguyên chính là hạnh phúc , còn việc phải đi tới làm tiết độ sứ cai quản vùng đất xa xôi ngoài trung nguyên với bọn chúng không khác gì là đi đầy. Vậy thì một mưu sĩ tài trí tại sao lại phải tự mình lưu đày đến vùng đất xa xôi này ? Độc Cô Tởm nhìn nhận điều này, vì vậy dù rất thích cái ý tưởng tên Bạch đạo tới đây làm môn khách cho hắn, nhưng hắn không tự huyễn hoặc mình nhiều đến thế. Hắn đứng dậy , bước chân chậm rãi trong vô định , vừa đi vừa nói.

- "Nếu thực sự hắn mà tới đây làm môn khách cho ta , thì thực sự ta rất vui mừng. Thế nhưng ta không tin lắm về chuyện như vậy. Ta thấy tài trí của hắn không tầm thường, với tài trí ấy đừng nói là đầu quân làm mưu sĩ cho một thái thú nào đó, mà thậm chí hắn có thể lên kinh thành ứng tuyển để làm quan cũng không phải là không thể. Bởi vậy việc nói hắn tới đây để xin đầu quân làm mưu sĩ cho ta là chuyện khá hoang đường, mà ta cảm thấy hắn có thể đã là một môn khách của một vị quan nào đó, một viên quan là của kẻ thù nhà ta chẳng hạn..."



Lời nói chậm rãi , vừa nói xong thì khuôn mặt đầy âu lo , đôi mắt nheo lại nhìn hai tên thuộc hạ của mình. Hai tên thuộc hạ bây giờ mới hiểu ra nỗi âu lo của chủ nhân mình, mới hiểu ra mối nguy hiểm mà chủ nhân mình đang lo lắng. Bọn chúng suy nghĩ nông cạn, cứ thấy chuyện trước mắt cho là tốt đẹp, đâu nghĩ rằng chuyện tốt đẹp trước mắt lại có thể ẩn giấu nhiều nguy hiểm đến như vậy, quả nhiên là những huyền cơ sâu xa không dễ gì nghĩ tới. Khi mà bọn chúng đã được nói cho biết huyền cơ ẩn giấu, thì bản thân chúng cũng rất là lo lắng. Gia tộc Độc Cô không phải là không có kẻ thù, mà là kẻ thù rất nhiều và rất nguy hiểm. Thạnh Bình là người bảo vệ phủ Độc Cô suốt 10 năm qua, hắn chỉ mới xuống Giao Chỉ được có mấy ngày nên hắn hiểu rất rõ những kẻ thù vây quanh phủ. Hắn lúc này mới nghĩ đến điều gì đó , bật đứng dậy nhìn chủ nhân mình mà nói.

- " Thưa đại nhân, nếu như bảo kẻ thù phái người tới đây để hãm hại chúng ta, thuộc hạ nghĩ tới một kẻ vô cùng đáng nghi."

Hắn đã nghĩ tới một người nào đó , một kẻ mà thực sự khiến hắn phải đề phòng. Độc Cô Tởm và cả Thạnh Bắc quay phắt về phía Thạnh Bình, ánh mắt vô cùng tò mò mà hỏi.

- "Kẻ nào? Nhà ngươi mau nói ra cho ta nghe."

Thạnh Bình khuôn mặt thoáng chút sợ hãi , hắn ngẫm nghĩ gì đó mà nói tiếp.

- "ở Kiến nghiệp có tên tổng quản Nội Cung Ninh Sơn là một kẻ đáng nghi nhất. Hắn ngoài mối thù đã hạ sát lão gia ra, thì gần đây còn có một chuyện khác nữa. Chắc đại nhân cũng biết rằng hắn đã tới ngõ lời dạm hỏi tiểu thư cho đứa con trai khốn nạn của hắn. Khi lão phu nhân từ chối mai mối, hắn đã buông lời đe dọa bắt ép phải gả tiểu thư cho nhà của hắn, và đó cũng là lý do mà lão phu nhân dẫn mọi người chạy trốn tới đây."

Độc Cô Tởm và Thạnh Bắc dường như cũng tán đồng ý kiến này , bọn họ gật gù, Thạnh Bình thấy vậy thì tiếp tục nói.

- "Lần đó chúng ta bày mưu tính kế lừa tên Thái giám ấy một phát đau đớn. Cái tên ấy vốn là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, bị lừa một vố như vậy chắc chắn không dễ gì bỏ qua được. Thuộc hạ suy nghĩ có phải chăng hắn ghi thù vào lòng , và bây giờ phái tên Bạch Đạo tới đây tiếp cận chúng ta để nhằm mục đích trả thù chăng? Liệu có phải chăng tên Bạch Đạo này là môn khách của Ninh Sơn , được tên thái giám dùng để rửa mối nhục mà hắn đã phải chịu , liệu có phải như thế không?"

Suy đoán của Thạnh Bình không phải là không có cơ sở. Ai cũng biết tên Ninh Sơn vừa là kẻ thù giết cha, vừa là kẻ bị khước từ. Với một tên tiểu nhân bỉ ổi như hắn thì dễ dàng gì chấp nhận được nỗi nhục bị qua mặt chứ? Thạnh Bắc lúc này cũng cảm thấy lo lắng, khuôn mặt đăm chiêu mà gật đầu.

- " Ta cảm thấy tên Ninh Sơn này là kẻ đáng nghi nhất . Hắn tiểu nhân bỉ ổi , việc để sổng mất tiểu thư khiến cho hắn chắc chắn ghi hận trong lòng. Nếu như hắn phái tên Bạch Đạo xuống đây để âm thầm tiếp cận chúng ta tìm thời cơ để vu oan giá họa, thì thực sự quá nguy hiểm rồi. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.