🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch đạo muốn kiểm tra xem có vết rạn nào ở xương hay không. Trước khi làm việc hắn vẫn lịch sự hỏi trước , và Thúy Nga gật đầu đồng ý. Khi đã được cho phép, hắn lúc này lại cầm lấy bàn tay của Yên Nhiên, nhẹ nhàng dịu dàng mà dặn dò.

- " Tiểu Thư à! Bây giờ ta sẽ kiểm tra tay tiểu thư lại một lần nữa . Nếu ta chạm vào chỗ nào mà tiểu thư thấy đau nhói, thì hãy nói cho ta biết nhé."

Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, đương nhiên là không có lý do từ chối. Bạch Đạo bắt đầu cầm tay Yên Nhiên mà bóp nhẹ, bóp càng lúc càng lên cao. Bóp từ bàn tay lên cổ tay, rồi lên bắp tay , cứ thế mà lên mãi. Khi bàn tay của hắn chạm vào bắp tay của Yên Nhiên, nàng bất ngờ rên lên một tiếng

- "Á... đau quá."

Tiếng rên của Yên nhiên khiến mọi người chú ý. Bạch Đạo nhìn vào chỗ đau, rồi ngước lên nhìn thiếu nữ mà hỏi.

- " tiểu thư cảm thấy đau à? Vậy có phải đau chỗ này đúng không?"

Yên Nhiên khuôn mặt trông đau đớn , nhẹ gật đầu một cái. Bạch Đạo lại quan sát tỉ mỉ cánh tay ấy, đánh giá tình hình thương tổn. Sau một hồi quan sát rồi đánh giá, hắn vuốt nhẹ vào chỗ đau mà nói.

- " có lẽ ở đây có một vết rạn rồi"

Thúy Nga và Diệp Lan đứng bên cạnh lo lắng lúc này hướng người tới trước mà hỏi.

- " bị rạn sao ? Có nặng lắm không ? Có nguy hiểm ảnh hưởng về sau hay không?"

Họ thật sự rất lo lắng, nghe nói Yên Nhiên bị rạn xương thì cả hai người đều thấy quặn thắt trong lòng. Bạch Đạo hiểu nỗi lòng của họ, hắn lập tức trấn an.

- " Xin mọi người đừng lo lắng, cũng may là không có vết gãy nào, chỉ bị rạn thôi. Vết rạn này chỉ cần bó thuốc tầm một đến hai tháng là sẽ khỏi hoàn toàn, không có gì đáng sợ cả. "

Thúy Nga bên cạnh nghe vậy thì yên tâm đi phần nào, nhưng cũng có một chút ngạc nhiên.

-" Đại phu nói vậy là sao ? Tầm 1 đến 2 tháng ư?"

Bạch đạo lúc này tay dỡ hộp thuốc ra, miệng tươi cười.



- "Đúng vậy, tùy vào tình trạng nghiêm trọng của vết thương. Nếu rạn ít thì một tháng , mà nếu rạn nhiều thì hai tháng mới hết được. Để phòng ngừa nguy hiểm thì vẫn nên cẩn trọng một chút."

Nói đến đây thì cũng lấy trong hộp ra những cây thuốc còn rất tươi mới , lại cầm giã nhuyễn thuốc ngay tại chỗ trước mặt mọi người. Diệp Lan nãy giờ vẫn im lặng , lúc này mới xen vô hỏi thăm.

- "Đại phu đã có sẵn thuốc mang theo, thật chu đáo . Thuốc này không phải là đã chuẩn bị sẵn rồi ư?"

Thông thường thì người ta khám bệnh xong, chẩn đoán bệnh rồi mới bắt đầu đi kiếm thuốc . Thế nhưng đại phu này thì đã kiếm thuốc sẵn rồi, sau đó mới tới đây để khám chữa bệnh. Bạch Đạo nghe Diệp Lan nói vậy thì lại cười nhẹ, hắn cũng chẳng có việc gì phải giấu diếm, gật đầu một cái.

- " Không sai, Độc Cô phu nhân nói không hề sai, thuốc này là tiểu sinh đã chuẩn bị sẵn trước khi vào đây. Là bởi lúc tiểu thư gặp nạn thì tiểu nhân cũng đứng ở đó và chứng kiến mọi chuyện, nên có thể đoán ra được phần nào thương tật của tiểu thư. Vậy nên tiểu nhân đã chạy đi hái thuốc trước rồi mới tới đây xin chữa bệnh sau , như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Cả Thúy Nga và Diệp Lan nghe vậy thì ồ lên một tiếng, trong lòng họ cảm thấy rất thú vị, cảm nhận con người này rất là chu đáo. Bọn họ không hỏi gì nữa, lặng im nhìn đại phu chữa bệnh . Người tên Bạch Đạo kia nhanh chóng giã thuốc xong, đắp lên vết đau cho Yên Nhiên, bắt đầu băng bó lại hết sức cẩn thận. Trong lúc làm việc tất nhiên hắn liên tục đụng chạm vào da thịt của thiếu nữ. Tuy biết là chữa bệnh thì phải cần như vậy , nhưng cũng không thể không để lại chút lấn cấn trong lòng người khác. Thúy Nga quan sát đại phu làm việc, thấy người này rất là tận tâm trong công việc. Bà lại nhìn vào dung nhan , thấy rằng đây là một chàng trai trẻ đẹp, trong lòng bất chợt nghĩ ra điều gì đó. Khi mà Bạch Đạo đã băng bó xong hết rồi, hắn nhìn Yên Nhiên mà nhẹ nhàng nói.

- " được rồi, việc băng bó và đắp thuốc bên ngoài đã ổn thỏa, tiểu thư có thể nghỉ ngơi rồi đấy."

Nói đoạn tay nhẹ nhàng cất những dụng cụ vừa mới làm xong vào lại trong hộp thuốc, vừa cất dọn vừa dặn dò.

- " cứ mỗi ngày ta sẽ đắp thuốc cho tiểu thư một lần, rồi tiểu thư sẽ hết bệnh thôi. Bây giờ ta sẽ đi sắc thuốc uống, thuốc đắp này phải cần kết hợp với cả thuốc uống nữa để nhanh chóng hồi phục."

Thuốc bôi bên ngoài thì đã làm xong, tất nhiên là chuyện uống thuốc là điều bắt buộc. Bạch Đạo lúc này toan bước đi để mua thuốc, nhưng chưa kịp thì Thúy Nga khẽ níu lại , bà nhìn đại phu mà hỏi.

- "đại phu... à Không , công tử à . Nãy giờ công tử chữa bệnh cho con gái ta mà ta chưa kịp hỏi thăm , không biết công tử nhà ở đâu ? Năm nay bao nhiêu tuổi ? Gia thế gia đình thế nào ? Đã có vợ con gì chưa? Phụ mẫu có còn không?"

Những câu hỏi này đều là những câu hỏi rất là đặc trưng, có ẩn ý phía sau. Diệp Lan đứng bên cạnh , nghe mẹ chồng hỏi đại phu những câu hỏi ấy thì thoáng chút có gì đó ngỡ ngàng , cũng nhận ra điều gì đó trong lòng rồi. Bạch Đạo thì có vẻ không suy nghĩ nhiều lắm, hắn bật cười mà nói.

- "À , tiểu sinh thật là sơ suất quên giới thiệu. Tiểu sinh là người ở Đông Sơn , năm nay vừa tròn 20 tuổi, chưa có vợ con gì cả. Tiểu sinh gia cảnh khốn khó, từ nhỏ chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, sau nhiều năm phấn đấu cũng tích lũy được chút tài sản trở nên khá giả. Cách đây 2 năm mẫu thân cũng từ biệt tiểu sinh mà về trời rồi, nên tiểu sinh giờ chỉ có một mình. Cách đây mấy tháng tiểu sinh tự nhiên nổi hứng muốn ngao du thiên hạ, cho nên đã bắt đầu hành trình đi thăm thú khắp nơi, kết giao bằng hữu. Hôm nay tới vùng đất này cũng là để dạo chơi, vô tình gặp chuyện nên vào đây giúp đỡ, tất cả mọi chuyện là như vậy."

Thúy Nga và Diệp Lan thoáng đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên . Thì ra người này không phải là người bản xứ, mà là người đến từ Đông Sơn ư? Bọn họ nhìn nhau gật đầu một cái, không nói mà cũng hiểu ý tứ. Thúy Nga lúc này đứng lên, bà hướng Bạch Đạo mà thỉnh cầu.

- " Nếu như là ngao du đến đây , vậy có thể nhờ công tử ở lại đây chăm sóc cho con gái ta đến khi nó khỏi hoàn toàn được không ? Phận làm mẹ như ta sẽ vô cùng biết ơn . Nếu công tử đồng ý, tiền công bao nhiêu xin công tử cứ nói, nhất định ta sẽ trả công xứng đáng."

Tấm lòng của người mẹ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con mình, đây vốn dĩ là lẽ tự nhiên của thế giới này. Bạch Đạo không phải là kẻ tham lam tiền bạc, hắn quay sang Thúy Nga cúi đầu thi lễ với một nụ cười nhẹ nhàng.



- " Tất nhiên rồi, giúp người thì phải giúp cho trót . Tiểu sinh đã giúp chữa bệnh cho tiểu thư, thì chỉ khi tiểu thư hồi phục hoàn toàn tiểu sinh mới rời đi được. Điều đó là đạo nghĩa phải hoàn thành, xin lão phu nhân đừng có lo."

Một sự cam đoan chắc chắn cho công việc đã được đưa ra, khiến cho Thúy Nga và Diệp Lan cảm thấy rất yên tâm. Sau lời cam đoan ấy, hắn ngẩng đầu dậy và ôm hộp thuốc trên tay.

- "Bây giờ tiểu sinh xin phép đi sắc thuốc cho tiểu thư, mong lão phu nhân cho phép"

Lời ăn tiếng nói đều rất lịch sự, một câu xin, hai câu thưa, khiến cho Thúy Nga vô cùng hài lòng . Thêm vẻ ngoài điển trai ấy, lại có gia cảnh tự do không vướng bận , thật sự rất là hợp ý. Thúy Nga lúc này mới có thể nở một nụ cười nhẹ nhàng , bà gật đầu một cái .

- "vậy công tử đi làm việc đi, chuyện của Yên Nhiên xin nhờ cậy cả vào công tử."

Bạch Đạo lại cung kính cúi đầu thi lễ một lần nữa, rồi hắn mới rời khỏi phòng đi ra. Khi Bạch Đạo rời đi rồi , Diệp Lan nhìn thấy Yên Nhiên đã thiếp ngủ, lúc này mới lại gần Thúy Nga mà hỏi.

- "Mẹ à , mẹ hỏi thân thế của vị công tử kia làm gì vậy ? Không phải ý định của mẹ là..."

Hỏi đến đây thì ngập ngừng không nói tiếp nữa , như đang có một sự e ngại gì đó. Thúy Nga quay sang nhìn Yên Nhiên, bà thấy con gái đã chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, lúc này thở dài một tiếng.

- " Yên Nhiên nhà ta dù gì cũng là tiểu thư danh giá, là cành vàng lá ngọc. Hôm nay để vai trần cho người người đàn ông khác chạm vào như vậy thì thật không nên. Dẫu biết rằng việc chữa bệnh là điều bắt buộc , nhưng thực sự vẫn là có chút thiệt thòi."

Nói tới đây thì lại quay sang nhìn Diệp Lan , đôi mắt có chút gì đó thư thái.

- " Thôi thì ta thấy công tử kia cũng khôi ngô tuấn tú, gia cảnh lại đang tự do, lời ăn tiếng nói lễ phép giống như con nhà gia giáo đàng hoàng tử tế. Nếu hắn đã có duyên tới đây chữa trị cho Yên Nhiên, thì xem như đó cũng là duyên phận . Bản thân ta cũng không đòi hỏi gì nhiều , nếu có một vị công tử nào giống như vị công tử kia mà có duyên phận thì ta cũng chấp nhận. Nếu điều đó xảy ra , ta có thể mua đất xây nhà cho hai trẻ ở gần đây tiện bề qua lại , đó không phải là một điều tốt đẹp hay sao?"

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thúy Nga đã nghĩ được nhiều điều đến như vậy. Diệp Lan nghe vậy tuy có chút đồng tình, nhưng khuôn mặt vẫn lo lắng , ngập ngừng mà hỏi.

- "Thưa trượng mẫu , người này với chúng ta chỉ mới gặp lần đầu , làm sao ta biết được hắn như thế nào? Những phản ứng lần đầu tiên gặp mặt chưa nói lên được điều gì cả , mong trượng mẫu hãy cẩn thận suy xét."

Lời khuyên của Diệp Lan không phải là không có lý, Thúy Nga đương nhiên cũng nghĩ tới điều đó, bà mỉm cười nắm tay Diệp Lan mà gật đầu.

- " Đương nhiên rồi, ta đâu có quyết định vội vàng như vậy . Ta định rằng để hai tháng này cho công tử kia chăm sóc Yên Nhiên, trong hai tháng đó ta sẽ quan sát và đánh giá tình hình thế nào , rồi lúc ấy ta mới quyết định. Những chuyện quan trọng đại sự cả đời thì phải suy tính rất kỹ, chứ ta đâu đã quyết định bây giờ đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.