Thúy Nga nghe người này giới thiệu nhà mình ba đời chữa bệnh xương khớp, tức rằng đây là nghề gia truyền, chắc hẳn phải cao thâm hơn người thường. Mặc dù nghe giới thiệu vậy dù không biết có phải là hắn nói thật hay không, nhưng bây giờ thì làm gì có lựa chọn gì khác nữa chứ? Bà mừng rỡ vô cùng, nở một nụ cười mà nói.
- " vậy à ? Nếu vậy thì may mắn quá, xin mời đại phu vào trong đây chữa trị cho con gái của ta, nhanh lên."
Thúy Nga đang rất nóng lòng muốn đại phu chữa trị cho Yên Nhiên càng sớm càng tốt , thế nên vô cùng gấp rút . Cơ mà Độc Cô Tởm ở bên cạnh lại nghĩ khác, hắn vội vàng ngăn mẹ hắn lại mà nói.
- " Mẫu thân à, xin người đừng vội vàng tin kẻ khác như vậy. Người mới tới cái xứ này nên có nhiều chuyện không biết. Cái đất Giao Chỉ này thì cái bọn "ba đời chữa bệnh xương khớp" nhiều nhăn nhẵn như rươi , không phải là loại đáng để tin cậy . Thôi chi bằng hãy cứ mời một đại phu có danh tiếng tới để chữa bệnh , như thế sẽ an toàn hơn."
Lời của hắn nói không sai , những đại phu có danh tiếng thì đương nhiên sẽ đáng tin cậy hơn là những người không có danh phận rõ ràng. Bất cứ ngành nghề nào cũng vậy, uy tín là một thứ cần phải gầy dựng qua nhiều năm tháng, và là thứ quan trọng nhất trong nghề. Tất cả mọi nghề nghiệp đều cần phải tạo dựng được chỗ đứng thông qua uy tín, kể cả là nghề đại phu. Cơ mà cái hoàn cảnh này thì liệu có thể lựa chọn được hay sao? Thúy Nga trợn trừng mắt nhìn đứa con của mình mà mắng.
- "Nếu như có thể mời một đại phu danh tiếng, vậy thì ngươi mau mời về đây cho ta đi , còn đứng phỏng đây làm gì nữa hả?"
Độc Cô Tởm khựng người lại, bản thân nhận ra sai lầm của mình. Cái việc bây giờ là phải chữa trị gấp cho đứa em của mình, không phải là lúc kén chọn . Nếu như có đại phu thì cũng đã mời rồi , đâu cần phải đến một kẻ lang bạc không rõ danh tính chứ. Tiết độ sứ thì không tin vào bọn ba đời chữa xương khớp, và mẹ hắn cũng vậy. Thế nhưng hết nạc phải vạt vào mỡ thôi, không có đại phu thì đành phải nhờ kẻ này vậy, bởi không tin thì cũng chẳng thể làm được gì nữa rồi. Thúy Nga bây giờ đành phải tin tưởng người trước mặt, bà vội hướng về phía Bạch Đạo mà hối thúc .
- " đại phu mau theo ta, đừng quan tâm những gì kẻ này nói, mặc kệ hắn ta đi. Chúng ta đi về hướng này, nhanh lên"
Nói đoạn dẫn đường đi một mạch hướng về căn phòng mà Yên Nhiên đang nằm nghỉ. Người tên Bạch Đạo cũng vội vã đi theo , mà Độc Cô Tởm cũng không đứng yên, tất cả kéo nhau đi vào trong phòng . Khi bọn họ vừa vào đã thấy Yên Nhiên đang nằm trên giường , khuôn mặt tỏ vẻ rất là đau đớn. Độc Cô Tởm trong lòng thấy nghẹn lại , Yên Nhiên ra nông nỗi này là do hắn mà gây ra. Nhìn thấy đứa em gái bé nhỏ đau đớn nằm đó, sự hối lỗi trong hắn càng lúc càng nhiều. Thúy Nga dẫn Bạch Đạo tới gần Yên Nhiên , bà ta hướng Bạch Đạo mà nói.
- " đại phu à , con gái ta bị... "
Thúy Nga định nói về bệnh tình của Yên nhiên cho đại phu nghe, nhưng vừa nói tới đây Bạch Đạo đã đưa bàn tay ra hiệu im lặng, hắn cung kính cúi đầu thi lễ.
- " Lão phu nhân yên tâm, tiểu nhân đã biết hết mọi chuyện rồi. Lúc tiểu thư và tiết độ sứ đại nhân cãi nhau, tiểu nhân cũng đứng gần đó và quan sát hết mọi chuyện nên cũng biết được sự tình. Theo phán đoán của tiểu nhân, khả năng cao là tiểu thư bị trập khớp vai, và không biết có ảnh hưởng về xương hay không, vẫn là cần phải xem xét. Bây giờ khu lão phu nhân mau cởi áo tiểu thư ra để cho tiểu nhân được khám chi tiết, để có thể hiểu rõ và chữa bệnh được tốt nhất"
Bạch Đạo yêu cầu cởi áo Yên Nhiên ra để hắn có thể trực tiếp nhìn vào mà khám bệnh, điều này cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng có chút vấn đề nho nhỏ. Thúy Nga thoáng khựng người, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng trợn trừng mắt. Yên Nhiên là tiểu thư cành vàng lá ngọc, làm sao có thể tự tiện cởi áo trước mặt một người đàn ông khác chứ ? Độc Cô Tởm cho rằng gã này đang có ý muốn hưởng một chút lợi ích, hắn tức giận bước tới chỉ mặt Bạch Đạo mà nói.
- "Này cái tên kia , ta không biết ngươi có chữa trị được hay không, nhưng nếu ngươi dám lừa ta thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Tiểu muội của ta là thiếu nữ cành vàng lá ngọc, đâu thể tự tiện khoe da thịt trước mặt một người đàn ông khác . Ngươi khám bệnh không những không được cởi áo, mà còn phải bịt mắt để chẩn đoán bệnh. Lúc bắt mạch cũng không được trực tiếp chạm vào da thịt, mà phải dùng sợi chỉ đỏ bắt mạch . Ta không được phép ngươi chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi vào cơ thể vàng ngọc của em ta."
Một loạt điều kiện đầy khó khăn của tiết độ sứ đưa ra cho một tên "ba đời chữa xương khớp", thế này thì liệu có phải là quá khó khăn hay không ? Bạch Đạo thoáng chút ngớ người, mà lúc này Thúy Nga trong lòng nổi cơn thịnh nộ. Không ai lại ép buộc đại phu chữa bệnh như thế này cả, bà trợn trừng nhìn tiết độ sứ quát lên.
- " ĐI RA... ngươi đi ra, cút ra ngoài ngay cho ta."
Độc Cô Tởm giật mình , hắn nhìn thấy mẹ mình đang mắng mình như vậy thì có chút phân trần.
- " mẫu thân, con chỉ là lo lắng cho sự trong trắng của tiểu muội mà thôi."
"CÚT NGAY..." Thúy Nga gầm lên một tiếng , mặt đầy phẫn nộ . Bà chỉ mặt tên tiết độ sứ mà mắng.
- "Đại phu cũng bị ngươi đuổi đi hết rồi, may mắn bây giờ có người này vô chữa trị , ngươi lại bắt hắn bịt mắt mà chữa bệnh cho Yên Nhiên. Có phải là ngươi muốn phế hẳn cánh tay của con gái ta, có đúng không? Ngươi là cái đồ táng tận lương tâm, cút ra ngoài ngay cho ta, đừng để ta nhìn thấy mặt mi lần nữa."
Độc Cô Tởm khựng người lại, chợt nhận ra mình đã đòi hỏi những điều quá đáng mà bỏ lơ đi sự an toàn của đứa em gái mình . Miệng hắn thì lo cho cho sự trong trắng của tiểu muội, nhưng thực ra dường như là đang lo cho một thứ gì đó khác, là danh dự hảo huyền của nhà Độc Cô chăng? Nói là lo lắng cho sự trong trắng của Yên Nhiên, nhưng lại phớt lờ đi sự an toàn về sức khỏe, đây rõ ràng là sự đánh đổi không xứng đáng. Độc Cô Tởm biết không nên ở lại lâu, bây giờ phải tránh cơn thịnh nộ của mẹ hắn trước, hắn liền cúi đầu thi lễ một cái.
- " Vâng, hài nhi xin phép được cáo lui"
Nói rồi lủi thủi đi ra ngoài đóng cửa lại, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại những người cần ở lại.
Khi mà kẻ gây khó dễ đã không còn ở đây nữa, thì đến lúc vào việc, Bạch Đạo liền hướng lão phu nhân mà nói .
- " Thưa lão phu nhân , bệnh tình để lâu thì không hay, mau cởi áo ngoài của tiểu thư ra cho tiểu nhân xem bệnh."
Thúy Nga thương con , lúc này đã không còn nghĩ gì nhiều nữa . Bà liền tới đỡ Yên Nhiên ngồi dậy một cách rất nhẹ nhàng, bà dịu dàng nói.
- " Con à, ráng một chút đi . Đại phu này ba đời chữa xương khớp , tay nghề gia truyền giỏi lắm , con đừng lo nhé."
Cái này phải nói là thế nào nhỉ ? Là Thúy Nga bị người ta lừa, rồi bà không biết lừa lại con gái bà chăng? Hay là bà cũng chỉ nói như thế để an ủi động viên con gái mình, mặc dù không hề biết tay nghề của người này ra sao? Yên Nhiên nghe theo lời mẹ, nàng ráng ngồi dậy. Thúy Nga cùng với sự trợ giúp của Diệp Lan , hai người nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngoài ra, Yên Nhiên bây giờ chỉ còn lại áo yếm. Thời phong kiến, việc để lộ cơ thể như thế này là một điều cấm kỵ đối với phụ nữ. Nhưng biết sao được , khám chữa bệnh thì bắt buộc phải như thế. Bạch Đạo lúc này lại gần , hắn thấy vai của thiếu nữ có gì đó không ổn, liền chỉ vào vai của Yên Nhiên mà nói .
- " xin mọi người hãy nhìn vào chỗ này, có thấy không ? Khớp vai bị trật ra rồi đây này."
Diệp Lan và Thúy Nga mặc dù không giỏi về y thuật, nhưng bằng mắt thường nhìn vào cũng thấy sự khác biệt, bà hướng về Bạch Đạo mà thỉnh cầu.
- " ta mong đại phu giúp đỡ, hãy chữa cho con gái của ta được bình yên"
Bạch Đạo gật đầu , hắn lại gần nắm nhẹ bàn tay của Yên Nhiên , đôi mắt dịu dàng nhìn thiếu nữ.
- " Xin tiểu thư hãy ráng đau một chút. Ngay bây giờ ta sẽ nắn khớp cho khớp vai về lại vị trí cũ. Khi nắn khớp sẽ có đau đớn, nhưng sau cơn đau ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, tiểu thư cố gắng nhé."
Yên nhiên khuôn mặt mệt mỏi, cũng chỉ biết gật đầu một cái . Bạch Đạo nhẹ nhàng đặt bàn tay còn lại lên vai của Yên Nhiên, việc một người đàn ông đặt tay lên vai trần của thiếu nữ khiến Yên Nhiên có một khoảnh khắc ngắn ngủi nhăn nhó. Cũng trong khoảnh khắc nhỏ ấy, ngay lập tức Bạch Đạo vung tay kéo mạnh một cái vừa đủ lực. "Á..." Yên Nhiên rên lên một tiếng, nàng chỉ nghe một cái rốp, xương vai đã trở về vị trí cũ. Ngay sau khi khớp vai được nắn về , cùng với sự lo lắng của Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh, Bạch Đạo nhìn Yên Nhiên mà hỏi .
- " tiểu thư cảm thấy vai đã ổn thỏa chưa?"
Yên Nhiên nhẹ đặt bàn tay lên vai mình, khuôn mặt mệt mỏi gật đầu.
- " Đa tạ đại phu . Đúng là đau một chút, nhưng ta cảm thấy thoải mái hơn rồi."
Khi Yên nhiên nói như vậy, Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh mừng rỡ vô cùng, quả nhiên là có thể chữa được. Bạch Đạo lúc này lại hướng Thúy Nga, đôi mắt vẫn còn chút lo lắng.
- " Xin lão phu nhân hãy đỡ tiểu thư nằm xuống nghỉ ngơi , bây giờ đã có thể nằm được rồi."
Thúy Nga và Diệp Lan lúc này đã tin tưởng người chữa bệnh này, họ lập tức đỡ Yên Nhiên nằm xuống theo lời của Đại phu. Yên Nhiên nhẹ nhàng nằm xuống giường, nàng cảm thấy cơ thể thư giãn thoải mái hơn. Bạch Đạo đã nắn khớp xong, nhưng hắn vẫn còn việc phải làm, lại hướng Thúy Nga mà nói tiếp .
- "Thưa lão phu nhân , việc nắn khớp đã xong rồi , bây giờ cần phải kiểm tra xem xương có bị rạn hay không. Phải kiểm tra một lượt như vậy để chắc ăn, tránh để sót bệnh mà không chữa trị, như vậy sẽ không để lại tật về sau"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]