Ba tên trộm cắp Hoàng Chí Bảo bị bắt gian ngay tại trận , nhưng vẫn luôn mồm kêu oan. Thực ra thì ba tên này không hề bị oan, chúng đi ăn cắp ngân khố thật, nhưng mà trong cái việc này có chút vướng mắc. Bọn chúng đi ăn cắp, nhưng là do bị người ta cài vào , bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đi theo con đường tội lỗi. Thế nhưng dù ai có nói gì và làm gì, thì người chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, người chịu trách nhiệm về những hành động của mình thì chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Bọn chúng có thể đổ thừa cho bất cứ chuyện gì , nhưng đứng trước pháp luật thì chẳng ai có thể đổ thừa được gì cả. Những lời nói ra của chúng bào chữa cho bản thân nghe thật sự rất vô lý , làm gì có ai tin những lời nói vô lý ấy chứ. Thạnh Bắc với tư cách là một viên quan đang phán xử chuyện này, hắn lúc này siết chặt cây roi trên tay chỉ vào ba tên Hoàng Chí Bảo mà nói.
- " Được rồi , ta cứ giả sử như những lời các ngươi nói là thật. Cái tên kia đã dẫn các ngươi vô đây, hắn đã vào trong trộm rương tiền và đưa ra cho các ngươi , rồi sau đó truy hô để bắt tội các ngươi. Vậy bây giờ ta cho ta hỏi , các ngươi và hắn có thù oán gì mà hắn lại giăng bẫy để hại các ngươi như vậy? Các ngươi mau nói cho ta nghe."
Ba tên bặm trợn trước câu hỏi ấy thì khựng người , bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, khuôn mặt trở nên đần thối đi. Câu hỏi này nghe chừng đơn giản, nhưng thật sự lại không thể trả lời được. Bọn chúng không có câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng từ câu hỏi này bọn chúng lại ngộ ra được hai điều quan trọng mà trước đây chúng không thấy. Thứ nhất, bọn chúng đã biết rằng bọn chúng bị cái người kia cài bẫy vào thế chết mà không biết . Và điều thứ hai, rằng bọn chúng có thù oán gì với người ấy mà để người ấy phải cài bẫy bọn chúng như vậy chứ? Bọn chúng không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy , không hiểu ý đồ của kẻ kia là gì, khuôn mặt đều ngáo ngơ cả lên , chẳng biết phải làm gì bây giờ. Thạnh Bắc nhìn mặt ba tên trộm cắp kia, thấy chúng không còn có thể mở miệng để lý giải những hành động của mình thì nghĩ rằng chúng đã chịu tội , hắn liền quay sang dặn dò một tên lính bên cạnh.
- "Nhà ngươi mau đi tới chỗ của tiết độ sứ Đại Nhân, thông báo toàn bộ chi tiết ở đây cho đại nhân biết để đại nhân đích thân tới đây xét xử vụ án này."
Đây vốn dĩ là một vụ án không phải là nhỏ , ăn cắp ngân khố quốc gia là đại tội, thế nên cần phải để cho người đứng đầu Giao Chỉ xét xử. Tên lính lập tức cúi đầu nhận lệnh, chạy đi tìm tiết độ sứ để báo cáo tình hình. Việc bây giờ là chờ đợi , và ba tên ăn trộm kia vẫn phải cứ quỳ đó. Sự xuất hiện của binh lính vây bắt ba tên trộm đã gây ra một cuộc náo động lớn, những người dân xứ Giao Chỉ vốn bản tính rất hiếu kỳ, họ thấy có động tĩnh thì bu lại xem rất đông, bọn họ xì xầm bàn tán.
- " Cái gì vậy? Cái gì xảy ra vậy? Có chuyện động trời gì vậy ?"
- " ta nghe nói là có kẻ ăn trộm ngân khố của Giao Chỉ, bọn chúng bị bắt quả tang tại trận . Binh lính bây giờ đang giam lỏng chúng tại đây , đợi tiết độ sứ Đại Nhân tới xử. "
- "Thật là ghê gớm , cả kho bạc mà cũng dám đi ăn trộm à ? Cơ mà nhìn cái mặt ba tên này trông quen quen , không phải là ba tên giang hồ Hoàng Chí Bảo làm mưa làm gió bảo kê thu tiền ở cái chợ cá ngoài thành đấy chứ? "
Dân chúng bàn tán xôn xao, xem ra rất là hứng thú trong những chuyện lớn như vậy. Trong đám dân chúng ấy, có một người phụ nữ trông tiều tụy dẫn theo một đứa con lẻn vô hàng xem náo nhiệt. Đứa con trai tầm 10 tuổi, tay cầm một cái giỏ đựng bánh ú, thì ra là đi bán bánh ú dạo. Còn người mẹ thì cầm một cái giỏ, chuyên ra chợ cá ngoài thành, mua hàng vào trong bán hàng dạo. Trời giờ đang giữa trưa , họ cũng đã xong việc chuẩn bị về nhà , nhưng thấy náo nhiệt nên mò tới xem cho biết. Khi người mẹ dắt đứa con tầm 10 tuổi vào trong, họ nhìn thấy cái gì đó mà giật mình , sắc mặt hiện rõ sự lo sợ. Đứa trẻ 10 tuổi níu tay mẹ, chỉ vào phía bên trong mà nói .
- "mẹ ơi, người đấy có phải là...?"
Đứa trẻ chưa kịp nói xong, thì người mẹ vội vàng đưa tay bịt miệng nó, rồi lẳng lặng kéo nó ra khỏi đám đông. Bọn họ khi rời khỏi đám đông rồi , đứa trẻ ngạc nhiên hỏi mẹ.
- "mẹ ơi , cái người ở bên trong kia chính là người đó phải không?"
Người mẹ lúc này khuôn mặt sợ hãi , đưa tay lên miệng ra hiệu con mình im lặng. Bà vội vàng kéo con đi , vừa đi vừa nói.
- " Con đừng nói những chuyện này , tuyệt đối không được nói những chuyện này ra. Những việc này đối với chúng ta là không hề có lợi gì cả, cứ xem như không biết gì hết, bây giờ chúng ta về nhà thôi."
Người mẹ dẫn con một mạch đi về nhà của mình, thoáng chốc đã đến được khu ổ chuột bên ngoài thành Đại La. Bọn họ đến một căn nhà trông rất tồi tàn, trong căn nhà tồi tàn ấy là mái ấm mà hai mẹ con nương tựa vào nhau. Hai mẹ con bước vào trong nhà, từ từ ngồi vào ghế, người mẹ lúc này hướng con mình mà căn dặn.
- " con nghe cho rõ đây, tuyệt đối không được nói ra những chuyện trong quá khứ có liên quan đến người ấy . Chúng ta tuyệt đối không được tỏ ra mình có quen biết gì với người đó , nghe rõ chưa?"
Đứa trẻ rất là ngoan ngoãn, dường như cũng hiểu được ý mẹ nó muốn nói gì , nó gật đầu.
- " Vâng, thưa mẹ . Con nhất định sẽ không nói bất cứ chuyện gì , xin mẹ cứ yên tâm."
Người mẹ nghe con cam đoan như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên nét mặt cũng được giảm đi, bà nhẹ nhàng nói.
- " được rồi , mọi chuyện xảy ra cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, chúng ta dọn cơm ăn thôi."
Nói đoạn hai mẹ con đứng dậy, bọn họ chuẩn bị cho bữa ăn trưa. Khuôn mặt người phụ nữ ấy lo lắng, bà ta vừa làm việc vừa nhớ đến chuyện đã qua, trong lòng thực sự rất sợ hãi. Người phụ nữ này là một người phụ nữ goá có chút nhan sắc , sống ở khu ổ chuột ngoại thành Đại La sát bờ sông Cái. Người phụ nữ này cũng có được một người chồng tốt, rồi cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Cuộc sống êm đềm hạnh phúc tưởng rằng cứ thế trôi qua, nhưng đại nạn đã đổ xuống đầu người phụ nữ tội nghiệp. Trong một lần đi làm việc, người chồng không may gặp tai nạn mà mất sớm, để lại cho bà ta một đứa con trai vẫn còn quá nhỏ. Vốn dĩ có thể đi bước nữa, nhưng tấm lòng của người mẹ sợ chuyện cha dượng với con riêng nảy sinh nhiều rắc rối. Bà lo lắng rằng con mình sẽ bị bạo hành, nên người phụ nữ này quyết định ở vậy nuôi con. Cuộc sống bao năm qua rất nhiều khó khăn vất vả, nhưng bà vẫn dành tình thương cho đứa con nhỏ bé của mình. Vài năm trôi qua, đứa con bé nhỏ bây giờ đã là một đứa trẻ 10 tuổi, đã có thể phụ mẹ kiếm tiền. Người phụ nữ thì ra chợ nhỏ ven sông lấy hàng hóa rồi đi vào thành Đại La bán dạo, còn đứa con trai thì ôm giỏ bánh ú đi bán kiếm thêm chút tiền về phụ giúp cho mẹ của mình. Cuộc sống hai mẹ con như thế mà đỡ vất vả , cũng được bình yên.
Nguyên nhân mọi chuyện có lẽ là phải tính từ hơn 10 ngày trước ,đó là một buổi đêm lạnh lẽo, một buổi đêm định mệnh của cuộc đời. Giao Chỉ bây giờ đang là thuộc địa của người Hán, là mảnh đất thuộc quyền cai trị của Phương Bắc. Người Việt không được cho học hành đàng hoàng tử tế, cho nên nhân tài người Việt không ngóc đầu lên nổi. Trong các nghề thì nghề Đại phu là nghề phải được học hành rất nhiều . Nhưng vì người Việt không được học hành, cho nên họ chỉ chữa bệnh theo những cách truyền miệng dân gian , chất lượng khám chữa bệnh là rất thấp. Một ngày nào đó đứa con 10 tuổi của người phụ nữ này bị bệnh, sức khỏe suy yếu. Những người hàng xóm láng giềng xung quanh đã dùng kinh nghiệm của mình để chữa trị cho nó, nhưng lại không có kết quả gì. Bệnh tình càng lúc càng nặng , bà sợ hãi đi mời một đại phu người Hán tới để khám chữa bệnh, nhưng xui xẻo lại mời phải ngay một tên lang băm. Tên khốn kiếp ấy đã lừa lấy hết tiền của người phụ nữ góa tội nghiệp mà không thể chữa bệnh cho đứa con trai 10 tuổi của bà ta, khiến bệnh tình càng lúc càng nặng. Tiền tích góp trong nhà đều đã đưa cho đại phu hết, nhưng bệnh tình thì không thấy thuyên giảm mà còn nặng hơn. Đại phu sau khi moi một mớ tiền của người phụ nữ goá thì lại trốn mất . Đứa con đau đớn vì bệnh tật , người mẹ xót ruột tìm tới Đại phu thì hắn không còn ở đây nữa, khiến người phụ nữ ấy đau đớn vô cùng. Vào cái đêm định mệnh ấy , đứa con của bà ta nằm trên giường run rẩy. Nó cảm thấy sinh mệnh của mình như sắp tận, trong giây phút nhìn mẹ mình mà rên rỉ.
- "Mẹ ơi , con lạnh quá . Mẹ ơi, con lạnh quá , con sợ lắm mẹ ơi "
Người mẹ nhìn đứa con mình sức khỏe yếu dần, người thì nóng bừng, nhìn vào cảm thấy như sinh mệnh nó tựa như ngọn đèn treo trước gió. Bà ôm ấp bàn tay của đứa con, tuy rằng trong lòng đau lắm nhưng vẫn cố gắng mà vỗ về .
- " con đừng lo , có mẹ ở đây rồi . Không sao đâu , đại phu sẽ đến chữa bệnh cho con."
Người đàn bà ấy nói thế, nhưng trong lòng bà không nghĩ thế. Đại phu cũ thì bỏ trốn mất rồi, còn đại phu mới thì không mời được, bởi làm gì còn tiền để mướn đại phu nữa? Bọn người Hán là một giai cấp thống trị, ở vùng đất này chúng vô cùng ngạo mạn. Tuy vẫn có những người tốt, nhưng đa phần đều rất coi thường giai cấp bị trị , làm gì có thể có ai tới cứu đứa trẻ này được chứ? Người mẹ ấy càng lúc càng sợ hãi khi thấy đứa trẻ bắt đầu nói sảng và không còn ý thức được xung quanh. Từ khi chồng bà chết, thứ ông ta để lại là đứa con này cho bà, thì đứa trẻ này là tất cả cuộc đời của bà rồi. Bây giờ đứng trước cảnh khổ như thế này, làm sao bà có thể chịu đựng được thêm đau khổ nữa chứ ? Bà run rẩy , nước mắt ứa ra, siết chặt bàn tay đứa con 10 tuổi mà rên rỉ.
- " con ơi, đừng lo . Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con nhất định sẽ khỏe lại mà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]