Chương trước
Chương sau
Ba tên giang hồ bặm trợn Hoàng Chí Bảo tưởng rằng đã thực hiện được kế hoạch, bọn chúng đang rất là sung sướng thì bất ngờ bị người ta truy hô làm cho tên nào tên lấy tụt hết cả cảm xúc. Bọn chúng giật mình quay sang hướng truy hô , thì phát hiện chính tên Nga Tổng, kẻ mà đã bày mưu tính kế và thậm chí còn làm mẫu lần đầu cho bọn chúng, lại chính là người đang truy hô. Bọn chúng ngơ ngác nhìn cái tên Nga Tổng đang múa tay múa chân , hắn vung tay gào thét tứ tung.

- " bớ người ta, bớ quân binh ơi...ở đây có mấy tên ăn trộm ngân khố này... bớ quân binh..."

Nga Tổng trở mặt nhanh đến như vậy, tay chân chỉ tứ tung, miệng kêu gào quân binh , trong thoáng chốc còn nhìn thấy hắn nhìn về phía ba tên Hoàng Chí Bảo kia với nụ cười đểu giả. Binh lính đang thay ca thì cũng ở rất gần đó, bọn chúng nghe được tiếng hô thì vội vàng chạy lại. Quân binh vừa áp sát người đang hô hoán, và tên Nga tổng đã chỉ thẳng cây quạt vô mặt ba tên Hoàng Chí Bảo mà nói với binh lính.

- " kìa, chính là ba tên kia . Ba cái tên ấy là những tên ăn trộm ngân khố, ta đứng đây chứng kiến hết tất cả, mau lại bắt người kẻo chúng chạy đi mất"

Ba tên Hoàng Chí Bảo trợn trừng mắt tức giận hự lên một tiếng, cảm xúc của chúng bây giờ rất lẫn lộn. Bọn chúng vừa sợ hãi khi bị binh lính bao vây, lại vừa tức giận vì bị Nga Tổng trở mặt đâm sau lưng một cái đau đớn . Cái cảm giác kinh hãi và tức giận lẫn lộn ấy khiến bọn chúng thoáng chốc bị đơ, não không còn phản ứng kịp với tình hình, không biết phải làm gì. Khi mà bọn chúng sực tỉnh , thì lúc đó binh lính đã vây xung quanh và chĩa lưỡi giáo về phía chúng rồi , không còn kịp bỏ chạy nữa. Ba tên Hoàng Chí Bảo bị bắt quả tang tại trận , xung quanh chúng là binh lính chĩa mũi giáo chặn toàn bộ đường bỏ chạy , chúng bây giờ chỉ như cá nằm trong chậu mà thôi. Trong đám binh lính ấy có một người bên hông đeo kiếm, cao to vạm vỡ, trông oai phong hơn hẳn những binh lính tầm thường, rõ ràng là chỉ huy. Tên ấy là Thạnh Bắc, là cận vệ trung thành của nhà Độc Cô suốt bao nhiêu năm qua. Hắn khuôn mặt đầy sát khí, từ từ bước lại gần ba tên Hoàng Chí Bảo với ánh mắt sắc lạnh . Thạnh Bắc lại gần thấy tên Hoàng đang ôm cái gì đó phủ miếng vải che bên trên, hắn vung tay giật miếng vải đi thì lộ ra một rương tiền lấy từ trong ngân khố. Bây giờ thì tang chứng vật chứng đều đã có trước mặt, làm sao có thể chối cãi được nữa? Trong giây phút này , mọi thứ đều trở nên quá rõ ràng, hắn trừng mắt nói .

- " to gan thật , lũ dân đen này dám vào trong ngân khố trộm tiền. Chúng bay quỳ xuống ngay lập tức cho ta "

Ba tên bặm trợn giật mình hoảng hốt, chúng quỳ sụp xuống . Đứng trước hoàn cảnh này thì chúng không còn lựa chọn nào ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời. Cơ mà mọi chuyện cũng đâu có dễ dàng để bọn chúng im lặng như vậy, bọn chúng hướng tên Thạnh Bắc mà nói.

- "Bẩm quan nhân , chúng tiểu nhân bị oan ạ . Xin quan nhân xem xét, trong chuyện này có ẩn tình "

Ẩn tình gì ở đây nữa? Không phải mọi chuyện đã rõ như ban ngày rồi hay sao? Thạnh Bắc trừng con mất tức giận , chỉ tay vào mặt ba tên Hoàng Chí Bảo mà nói.

- " oan cái gì nữa ? Ăn cắp quả tang rành rành, bọn ngươi còn đang ôm vật chứng ở đây, tại sao còn mở mồm dám kêu oan? Các ngươi oan chỗ nào hả?

Mọi thứ trước mặt đều chống lại ba tên bặm trợn này , chúng rơi vào hoàn cảnh tình ngay lý gian, cơ mà thực ra chúng cũng không phải là "tình ngay" đâu. Ba tên Hoàng Chí Bảo sực tỉnh ra, nhận ra rằng tất cả mọi chuyện này đều là mưu kế của tên Nga Tổng lừa gạt bọn chúng, bọn chúng đều đồng loạt trừng mắt quay sang chỉ về phía nga tổng mà tố cáo.

- "Là hắn, chính là hắn thưa quan nhân. Chính là hắn đã vào trong ngân khố ôm rương tiền này ra đây đưa cho chúng tiểu nhân , chính hắn là kẻ ăn trộm ngân khố chứ không phải tiểu nhân , xin quan nhân soi xét."

Thạnh Bắc nghe vậy thì khuôn mặt nhăn nhó, cảm thấy rất khó chịu. Cái gì mà lại có chuyện như thế được chứ? Một kẻ đi ăn trộm ngân khố xong lại không đem tiền giấu đi , mà lại đưa cho ba tên này. Rồi chính kẻ đó lại truy hô tố cáo ba tên này ăn trộm , sự thật có chuyện đó sao? Điều vô lý này đương nhiên Thạnh Bắc không tin , nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía người truy hô kia. Cái tên truy hô ấy mặc bộ đồ màu đen, tay cầm quạt lông màu đen, hắn cười nhạt một tiếng hướng Thạnh Bắc thi lễ mà nói.

- " Thưa quan nhân , tại hạ chưa từng gặp qua ba tên mặt dương vật này bao giờ, thì làm sao có chuyện trộm tiền đưa cho bọn chúng được chứ?"



Đoạn chỉ cây quạt lông về ba tên Hoàng Chí Bảo mà rằng.

- " các ngươi căm hận ta vì đã phát hiện và truy hô các ngươi nên muốn kéo ta chết theo chứ gì? Nhưng các ngươi bịa chuyện thì bịa sao cho nó hợp lý một chút, các ngươi bịa chuyện như thế này thì ai mà tin các ngươi? Các ngươi bịa chuyện như thế này khác gì đang xúc phạm trí tuệ người khác? Ta nói thật, bịa chuyện như thế thì chỉ có người ngu mới tin mồm các ngươi thôi, ha ha ha..."

Cái cười chế nhạo ấy của hắn thực sự như đánh thẳng vào nỗi đau của ba tên Hoàng Chí Bảo này . Bọn chúng cay đắng bị đâm một phát sau lưng , lại rơi vào hoàn cảnh mà chẳng ai tin những lời chúng nói là thật. Tuy những lời chúng nói ra đều hoàn toàn là sự thật, nhưng mà ai lại tin cái sự thật mà nó vô lý đến mức ấy cơ chứ? Cuộc sống này có những điều giả dối nhưng trông nó rất giống sự thật , vì giống sự thật nó mới lừa được người khác. Ngược lại như vậy, có những điều hoàn toàn là sự thật nhưng nghe lại vô lý, khiến cho chẳng ai tin điều vô lý ấy là sự thật. Cơ mà dù có vô lý đến thế nào , nhưng đối diện chuyện sinh tử rồi bọn chúng làm gì có thể im lặng được? Chúng kêu gào lên tìm một đường sống, đồng loạt chỉ tay về phía tên áo đen mà tố cáo.

Thưa quan nhân, tên áo đen kia thực sự có quen biết với chúng tiểu nhân. Chúng tiểu nhân biết hắn tên là Nga tổng, là người đến từ Đông Sơn. Mấy ngày trước chúng tiểu nhân và hắn quen nhau trong quán nhậu , hắn bày kế cho chúng tiểu nhân đi ăn trộm ngân khố để làm giàu . Tất cả những lời chúng tiểu nhân nói đều là thật, mong đại nhân minh xét."

Những lời "thật lòng" của bọn chúng nghe cái lúc càng vô lý, nghe càng lúc càng cảm thấy như đang bỡn cợt người khác vậy. Thạnh Bắc nhăn nhó , khuôn mặt càng lúc càng nhăn nhó hơn, hắn nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo mà hỏi.

- " Này ba tên bặm trợn kia , các ngươi quen hắn chỉ mới có mấy ngày, vậy mà hắn bảo các ngươi đi ăn trộm ngân khố là các ngươi cũng đi thật sao? Vậy nếu như hắn bảo các ngươi đi ăn c**, các ngươi có đi không? Các ngươi bịa chuyện thì nó nghe cũng hợp lý một chút chứ, các ngươi nghĩ ta là thằng ngu à?"

Đúng là chỉ có thằng ngu mới tin những lời như thế này thôi. Ba tên Hoàng Chí Bảo khựng người một cái , ngơ ngác nhận ra điều gì đó. Phải rồi, bọn chúng chỉ mới quen tên áo đen kia có mấy ngày, vậy mà lại nghe lời của hắn đi ăn trộm ngân khố sao? Điều này nghe quả thật quá hoang đường, vậy mà tại sao lúc ấy bọn chúng lại tin tưởng và nghe theo được chứ? Trong lúc còn đang ngơ ngác, tên áo đen kia lúc này lại hướng quan nhân thi lễ nói xen vào.

- " Thưa quan nhân , ta họ Bạch tên đạo, quả thật là người đến từ Đông Sơn, nhưng chưa từng nghe qua cái tên Nga Tổng bao giờ. Không hiểu bọn chúng lấy cái tên Nga Tổng từ đâu, mà cũng không hiểu tại sao bọn chúng biết được tại hạ đến từ Đông Sơn, điều này thật sự kỳ lạ."

Cái tên áo đen kia không phải là Nga Tổng , mà tên là Bạch Đạo ư ? Ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo hự lên một tiếng nữa, ngơ ngác ngỡ ngàng. Không chỉ bày mưu tính kế giúp bọn chúng là giả , mà cái tên cũng là giả nốt. Bọn chúng nào có ngờ gã áo đen ấy lại có thể mặt dày đến như vậy, phủi tay như không hề quen biết bọn chúng, làm như là chưa từng có chuyện gì với nhau vậy. Bọn chúng không cam tâm, đồng loạt chỉ tay về phía tên bạch đạo mà nói lớn.

- "Cái tên đấy không phải là Bạch Đạo, hắn tên là Nga Tổng, chính là Nga Tổng, là cái tên Nga Tổng ấy đã xúi giục chúng tôi thưa đại nhân."

Bọn chúng kêu gào trong tuyệt vọng, mong rằng từ sâu thẳm bóng đêm có thể le lói được một tia hi vọng nào đó. Bọn chúng tố cáo kẻ trước mặt là Nga Tổng, điều này khiến cho Thạnh Bắc cảm thấy khó chịu. Trong phút giây tức giận, Thạnh Bắc vung cây roi mà gào lên .

- " giao hợp mẫu thân, chúng mày câm mồm hết cho ta"

" BỐP BỐP BỐP ..." hắn vung cây roi quất thẳng tay vào bọn Hoàng Chí Bảo, khiến cho bọn chúng đau đớn mà im hết cả. Ba tên bốc phét lừa đảo Hoàng Chí Bảo không biết tên Nga Tổng là gì , không hiểu tại sao mình lại bị đánh như vậy. Chúng không hiểu, nhưng đối với một người là hầu cận trung thành của nhà Độc Cô như Thạnh Bắc, thì cái tên Nga Tổng không phải là Thúy Nga và Độc Cô Tổng, là tên của phụ mẫu tiết độ sứ đó hay sao? Vì vậy, khi nghe ba tên Hoàng Chí Bảo mở mồm nói đến hai từ Nga Tổng , thì trong lòng Thạnh Bắc tự phát nảy sinh ra cảm giác khó chịu, cảm giác như là đang bị xúc phạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.