Chương trước
Chương sau
Dù rằng mọi việc có vẻ như là một chiến thắng chắc chắn về phe mình, nhưng tâm lý của một người mẹ khiến Thúy Nga không thể không lo lắng cho con trai. Bà lúc này vẫn còn đang phân vân, thì Hiệp Ninh đã bước tới mà cúi đầu.

- " Lão phu nhân à , không cần phải lo lắng đâu . Mọi chuyện đã an bài rồi , bây giờ người già và phụ nữ nên vào bên trong phòng nghỉ ngơi , để bên ngoài này cho các chiến binh họ làm việc."

Nói đoạn bước tới mở cửa căn buồng trên tàu , hướng tay vào trong mà mời mọc.

- "Lão phu nhân à, chúng ta vào bên trong này thôi, đừng có ở ngoài này làm vướng chân vướng tay bọn họ chiến đấu."

Thúy Nga có chút phân vân trong lòng, bà vẫn biết rằng mình có ở lại ngoài này cũng không thể giúp ích được bất cứ chuyện gì , mà còn làm gánh nặng cho người khác. Tuy hiểu biết là như vậy, nhưng vẫn có sự lo lắng cho an toàn của con trai. Độc Cô Tởm cũng hiểu tâm lý của mẹ mình, lúc này cũng vội hối thúc.

- " mẫu thân à , xin người vào bên trong buồng đi, ở ngoài này không thích hợp với phụ nữ và người già đâu."

Thúy Nga ngập ngừng một chút, biết rằng mình ở lại cũng chẳng làm được gì, đành giật đầu một cái .

- " được, vậy ta vào bên trong nghỉ ngơi. Ở bên ngoài chiến đấu, con nhớ phải cẩn thận đấy"

Đoạn liền quay sang con gái và con dâu mà ra lệnh.

- " Diệp Lan, Yên Nhiên, chúng ta vào trong thôi"

Sau đó liền chui vào trong buồng, mà con gái và con dâu cũng theo đó vào bên trong. Ba người phụ nữ vào trong buồng rồi , Hiệp Ninh lúc này đến bên cạnh tên hộ vệ mà dặn dò.

- "Người ở ngoài này tham gia chiến đấu, nhớ phải hỗ trợ cho tướng quân, biết không?"

Tên hộ vệ hiểu ý , lập tức cúi đầu.

- "Thuộc hạ biết rồi , thuộc hạ nhất định sẽ hỗ trợ tướng quân hết mình, nghe theo sự chỉ huy của tướng quân, xin ông chủ cứ yên tâm."



Nói nôm Na đơn giản là Hiệp Ninh giao toàn bộ mọi chuyện đánh cướp biển cho tên Độc Cô Tởm kia. Thấy tên hộ vệ đã hiểu ý mình, ông lại quay sang nhìn Độc Cô Tởm mà thi lễ . Độc Cô tởm thấy vậy thì thi lễ trả, hai bên không cần nói gì cũng hiểu ý nhau. Hiệp Ninh sau cái thi lễ ấy liền đi vô trong buồng đóng cửa lại, thoải mái thư giãn không phải lo lắng gì nữa. Ông bước vô thuyền đã thấy ba mẹ con nhà Độc Cô đứng nhìn , khuôn mặt vẫn còn lo lắng. Ông ta hiểu rằng bọn họ lần đầu tiên đối diện với chuyện giặc cướp trên biển, nên không thể không có gì đó hỗn loạn trong tâm trí. Ông ta muốn bọn họ được thoải mái nhất có thể, liền quay sang hướng hai hầu gái ngồi ở một góc mà nói.

- " hai ngươi hãy đi đun nước nấu cho ra một bình trà, ta sẽ cùng với lão phu nhân này đàm đạo."

Hai hầu gái cúi đầu thi lễ, rồi lục đục đi đun nước. Thông thường đoàn thương buôn của ông ta sẽ không dẫn theo hầu gái lên tàu. Chuyến đi buôn hàng xa xôi này chỉ là nơi dành cho những người đàn ông to khỏe. Thế nhưng vì ba mẹ con nhà Độc Cô là phụ nữ, lại là thân phận tôn quý , nên ông ta phải dẫn theo hai hầu gái để chăm sóc họ. Hai người hầu gái này là hai người trong đoàn năm người đã bưng quà vô trong phủ Độc Cô, tiện thể dẫn họ đi theo.

Hiệp Ninh ngồi vào bàn, và Diệp Lan cũng ngồi xuống, ấm trà nhanh chóng được nấu xong và đưa lên. Hiệp Ninh tự tay rót một chén trà trước , hơi trà bốc lên thơm ngát . Mọi người đang thưởng thức hương thơm của trà, lúc này bên ngoài chợt nghe tiếng Độc Cô Tởm ra lệnh điều binh.

- " Bọn cướp biển sẽ đánh vào tàu chỉ huy là chính, vì vậy tập trung quân số ở tàu chỉ huy. 4 Võ Trung xuống tàu hàng số 2, 4 võ Trung còn lại xuống tàu hàng số 3, còn 4 Võ thượng ở lại tàu này cùng ta chiến đấu."

Mệnh lệnh rõ ràng dễ hiểu, điều binh một cách dứt khoát. Nhanh chóng nhìn nhận vấn đề rõ ràng, quả nhiên là tác phong của một người trong quân đội. Tiếng hiệu lệnh của Độc Cô Tởm to lớn khiến Thúy Nga cùng hai con nghe rất rõ, khuôn mặt bà trở nên lo lắng nhìn Hiệp Ninh mà hỏi.

- " Bọn chúng sắp tới chưa ? Bọn chúng sắp đuổi kịp tàu của chúng ta chưa?"

Hiệp Ninh tay vẫn cầm ấm trà, từ từ rót vào chén mà bật cười.

- " Chưa đâu, còn lâu lắm . Đuổi nhau trên biển không giống như đuổi nhau ở đất liền, để hai tàu có thể bắt kịp nhau là một khoảng thời gian rất dài , đủ để chúng ta hàn huyên trò chuyện thoải mái."

Nói đoạn đặt ấm trà xuống, từ từ đưa những chén trà về phía ba người phụ nữ kia. Hiệp Ninh nhìn thấy ánh mắt ba người phụ nữ vẫn tỏ ra lo lắng , biết rằng không thể nào giải thích cho họ rõ ràng rằng mọi chuyện rất an toàn. Ông muốn trấn an họ, liền bắt đầu nghĩ ra chuyện để nói.

- " Lão phu nhân à , lão phu nhân có biết ta đi buôn như thế nào không?"

Hiệp Ninh muốn kiếm chuyện gì để nói, như vậy sẽ làm cho những người phụ nữ kia có chuyện mà bàn, lúc ấy bớt đi lo lắng trong lòng . Ông ta bắt đầu muốn nói về kinh nghiệm buôn bán của mình, cũng là một đề tài mà ông tâm đắc. Thúy Nga nghe vậy cũng có chút tò mò , hướng ông ấy mà hỏi.

- "Lão huynh đi buôn lâu năm, chắc là có rất nhiều kinh nghiệm và những bài học lý thú, có thể nói cho ta nghe một vài chuyện được không?"



Thúy Nga bản thân đang lo lắng, nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận ra con gái và con dâu mình còn lo hơn mình. Bà cũng muốn nói một chuyện phiếm gì đó để bớt đi sự lo âu.

Hiệp Ninh đưa một chén chè lên nhấp nhẹ một miếng , hương trà tỏa ra nghi ngút, ông ta mỉm cười hỏi.

- " Lão phu nhân , người không phải dân trong nghề, có lẽ không biết điều này . Nhưng ta vẫn muốn hỏi thử một câu , lão phu nhân có biết bản chất của nghề đi buôn là gì không?"

Thúy Nga nhẹ nhàng gật đầu, trên môi nở một nụ cười.

- "Ta biết chứ , đi buôn tức là mua đồ giá rẻ và đi bán lại với một giá cao hơn để kiếm lời, có đúng không?"

Hiệp Ninh gật đầu, cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng như vậy.

- " Lão phu nhân nói như vậy cũng không sai , nhưng mà quá bao quát và mơ hồ, chưa nói ra được cái tinh túy thật sự bên trong."

Thúy Nga cùng Diệp Lan và Yên Nhiên bắt đầu bị thu hút bởi câu chuyện, tâm trạng tập trung vào chuyên môn, không còn để ý chuyện cướp biển bên ngoài nữa. Thúy Nga lúc này hướng hiệp Ninh mà tỏ vẻ hứng thú.

- " Lão huynh thử nói ra xem nào, để ta được mở mang tầm mắt."

Hiệp Linh gật gù, vuốt râu ra vẻ tâm đắc. Dù gì thì ông cũng quyết định nghỉ hưu rồi, nên ngồi bàn kể lại chuyện nghề nghiệp cũng là một thú vui . Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống với một nụ cười sảng khoái.

- "Ha ha ha, đi buôn có nghĩa là mua rẻ bán đắt kiếm lời, điều đấy là đương nhiên rồi . Bản chất đi buôn là mua hàng ở người cần bán, và tìm được người cần mua để bán với giá cao hơn, đấy chính là đi buôn."

Hiệp Ninh đã bắt đầu nhập tâm vào câu chuyện, muốn truyền thụ những gì mình biết cho người khác nghe. Đây không phải là khoe khoang, mà chỉ là một người muốn truyền đạt kinh nghiệm của mình có được trong suốt thời gian hành nghề. Ông ta nhẹ ưỡn ngực, đưa tay vuốt râu gật gù.

- "Bản chất của một nền kinh tế có hai điều cơ bản. Thứ nhất là sản xuất ra hàng hóa vật chất, thứ hai là di chuyển hàng hóa vật chất từ nơi cần bán đến nơi cần mua, từ nơi thừa tới nơi thiếu. Ở Giao Chỉ có rất nhiều sản vật quý hiếm mà kinh đô không có được. Ta tới nơi đấy mua những vật phẩm ấy với giá rất là hữu nghị, sau đó tới kinh đô bán với giá cao hơn rất nhiều lần. Lão phu nhân đoán xem ta mua một đồng thì bán mấy đồng để kiếm lời, và xây dựng được cơ ngơi như ngày hôm nay?"

Ba người phụ nữ cùng lúc nhận được câu hỏi , bị cuốn hút vào câu hỏi ấy mà cảm thấy rất là hứng thú. Bọn họ trong lòng phải suy nghĩ kỹ , ngẫm nghĩ từng chút một để không phải trả lời hớ. Ai nấy cũng muốn tham gia vào câu chuyện này, đều suy nghĩ cho mình một câu trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.