Chương trước
Chương sau
Tên hộ vệ chạy lại gặp ông chủ, nét mặt có vẻ gì đó hơi gấp gáp mà nói.

- "Thưa ông chủ , cái bọn khốn nạn kia nó lại tới nữa rồi kìa."

Hiệp Ninh đang vui vẻ trò chuyện với tri kỷ, nghe tên hộ vệ thông báo như vậy thì có hơi không vui , khuôn mặt chuyển sang trầm ngâm. Gia đình Độc Cô đứng bên cạnh nghe vậy thì rất ngạc nhiên , đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ rất là tò mò muốn biết chuyện gì, lúc này Thúy Nga liền đến trước mặt Hiệp Ninh mà ngập ngừng hỏi.

- " Lão huynh, có chuyện gì xảy ra vậy ? Trông khuôn mặt lão huynh trầm ngâm như vậy, có chuyện gì không hay à?"

Hiệp Ninh nhẹ đưa bàn tay ra hiệu cho người tri kỷ của mình yên lặng, rồi bước vội về phía bên mạn thuyền quan sát điều gì đó. Tên hộ vệ lại đi tới bên cạnh chỉ tay về một phía xa mà nói.

- " đằng kia kìa ông chủ , bọn chúng ở đằng kia"

Hiệp Ninh nhìn về hướng mà tên hộ vệ chỉ, xa xa thấp thoáng có hai chiếc thuyền đang đuổi theo. Ông ta nhíu mày không vui, tặc lưỡi một cái.

- " lại là bọn nó ư ? Bọn nó đang đuổi theo chúng ta đây mà "

Gia đình Độc Cô không hiểu chuyện gì, họ cũng nhìn theo hướng ấy, thấy hai chiếc thuyền đang đi từ đằng xa kia. Theo như hiểu biết thì hai chiếc thuyền đó đang đuổi theo đoàn thương buôn này, Thúy Nga suy nghĩ gì đó mà giật mình , trong lòng âu lo vội hỏi.

- "Lão huynh, không lẽ tên thái giám ấy cho người đuổi theo mẹ con chúng ta ư?"

Khuôn mặt Thúy Nga hoảng hốt , mà cả con dâu và con gái cũng hoảng hốt theo, bọn họ lo sợ những điều mà trong tâm trí của họ bị ám ảnh. Hiệp Ninh thấy những người phụ nữ bắt đầu không giữ được bình tĩnh, ông lúc này bật cười một tiếng, khuôn mặt tỏ ra bình thản mà xua tay.

- " Không phải, làm gì có chuyện đó chứ? Làm gì mà bọn ấy vượt biển theo chúng ta tới đây được ? Không phải đâu , xin lão phu nhân cứ yên tâm đi."



Ông chủ đoàn thương buôn nhanh chóng trấn an những người phụ nữ kia, những người mà đã trải qua những ngày đầy sợ hãi để thoát được tới nơi này. Ba người phụ nữ nghe vậy thì thở phào một cái nhẹ nhõm, tâm trạng thư thả hơn một chút. Nếu không phải là tên thái giám đuổi theo, vậy thì hai chiếc thuyền ấy có nghĩa là gì? Thúy Nga rất tò mò, lại ngập ngừng hỏi.

- " lão huynh, Nếu không phải là người của tên Thái giám truy đuổi, vậy bọn chúng là ai ? Và mục đích bọn chúng là gì?"

Hiệp Ninh đưa tay lên vuốt râu , mỉm cười một cái.

- "À, thì hai chiếc tàu ấy là bọn cướp biển đó mà . Bọn chúng dí theo chúng ta đương nhiên là để ăn cướp rồi."

"Cướp biển ư?" ba người phụ nữ sợ hãi thốt lên một tiếng , vô thức giật lùi lại một bước. Đối với bọn họ thì cướp là một thứ gì đó kinh khủng lắm. Vừa trốn thoát được kẻ thù ở kinh đô , bây giờ ra biển lại gặp phải cướp, đây không phải tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay sao? Hiệp Ninh thấy bọn họ hốt hoảng, ông vội vàng đưa tay về phía trước mà trấn an.

- " Không có gì đâu, đừng có sợ hãi . Bọn cướp này ta đi buôn qua đây gặp chúng hoài , đánh nhau với chúng cũng không biết bao nhiêu lần rồi, không có gì phải lo lắng cả đâu."

Ba người phụ nữ được trấn an thì có chút bình tĩnh lại, chỉ là mới nghe điều mới lạ, ngơ ngác nhìn nhau . Bọn họ chỉ là những người phụ nữ quanh năm suốt tháng trong nhà , không hiểu rằng bên ngoài thế giới kia người ta tranh giành chém giết nhau khốc liệt đến cỡ nào. Bây giờ nhìn thấy Hiệp Ninh đối diện với cướp biển mà vẫn mỉm cười nhẹ nhàng , thì họ bắt đầu mới hiểu ra sự khốc liệt của cuộc đời. Cơ mà Hiệp Ninh nhẹ nhàng đón nhận chuyện này không phải là không có lý do của ông ấy.

Những nhóm cướp biển ở ngoài khơi này thường là những nhóm nhỏ lẻ, một thuyền cướp biển không có tới quá 10 tên cướp. Còn đoàn đi buôn của ông là đã có 15 chiến binh túc trực trên thuyền sẵn sàng trực chiến. Bởi vì đi qua vùng biển này thường xuyên , những chiến binh của ông đã được đào tạo và rèn luyện cùng với kinh nghiệm chống cướp biển lâu năm, cho nên bây giờ nếu cướp biển có tới thì bọn họ vẫn có thể đẩy lùi được mà không bị thiệt hại một chút gì. Hiệp Ninh vẫn đang rất tự tin, thì hộ vệ bên cạnh đã khều nhẹ một cái.

- " Ông chủ à, hôm nay có một điều gì đó khác, bọn cướp biển có tận hai chiếc thuyền chứ không phải là một như trước đây"

Hiệp Ninh nghe vậy thì ồ lên một tiếng, lại quan sát ra ngoài kia. Quả thật như vậy, mọi khi thì cướp biển chỉ đi một chiếc thuyền, nhưng hôm nay chúng đi hai chiếc thuyền , không lẽ chúng gia tăng quân số? Hiệp Ninh một thoáng chút âu lo, lại liếc nhìn sang bên cạnh mình mà nghĩ điều gì đó, vô thức bật cười một cái mà nói.

- "Hai chiếc thuyền cơ à? Vậy khả năng chúng đã bắt tay với một băng cướp biển nào đó khác, hoặc là chúng đã mở rộng thành viên để trở thành một băng cướp lớn mạnh trong tương lai chăng?"

Thực tế thời điểm này cướp biển nhiều như rươi, nhưng đều là những nhóm cướp nhỏ lẻ. Lâu lâu vẫn có trường hợp những băng cướp tụ hợp với nhau và mở rộng địa bàn, trở thành một đoàn cướp biển với 3 hoặc nhiều hơn những tàu chiến. Nhưng cái gì cũng có cái lý của nó. Nếu cướp biển lớn mạnh thành một đoàn nhiều tàu chiến , cũng có thể xem là một đội quân, điều này sẽ đánh động tới triều đình. Làm gì có chuyện triều đình để cho một đội quân không phải của mình được tự tung tự tác trên vùng lãnh hải của mình chứ? Khi đội quân cướp biển ấy hình thành, triều đình sẽ huy động hải quân đi tiêu diệt, vì vậy cướp biển không thể lớn mạnh được. Còn cướp biển nhỏ lẻ lại được cái lợi là có thể trốn thoát quân triều đình, bởi huy động cả một đội quân truy quét một tàu cướp thì sẽ phí phạm thời gian và công sức của quân lính. Bởi vậy mà suốt bao nhiêu năm cướp biển hành nghề, chúng không thể tụ tập thành một đội quân. Cướp biển trên vùng biển này thì đúng là nhiều thật, và đều là những tàu cướp nhỏ lẻ, thậm chí còn bắn giết lẫn nhau để tranh giành địa bàn. Hôm nay thấy hai tàu chiến cướp biển đi cùng với nhau , đây là một điều cũng khá hiếm có. Những người phụ nữ thì đối diện với những chuyện này họ rất dễ sợ hãi. Thúy Nga lại định hỏi điều gì đó, nhưng dường như Hiệp Ninh đã nhìn thấy trước, ông ta vội đưa tay trấn an thêm lần nữa.

- "Lão phu nhân đừng lo lắng, bọn cướp hôm nay đi hẳn hai chiếc tàu , cứ cho là chúng nó quân số gấp đôi đi , nhưng cũng không sao cả."



Nói đoạn liền bước tới bên cạnh Độc Cô Tởm, hướng ánh mắt về phía Thúy Nga mà nở một nụ cười tự tin.

- " Phu nhân quên rồi sao ? Ở trên tàu chúng ta hiện đang có một vị tướng đứng ở đây mà, còn lo gì bọn cướp biển chứ?"

Ba người phụ nữ thoáng ồ lên, đều hướng ánh mắt về phía Độc Cô Tởm, mà tên hộ vệ của Hiệp Ninh lúc này cũng bật cười thành tiếng.

- " À há, suýt nữa cũng quên mất. Hôm nay trên thuyền của chúng ta có một vị tướng quân cấp độ võ sư , lại dẫn theo bốn vị võ thượng cùng với 8 chiến binh võ trung. Chiến lược này đối với bọn giặc cỏ kia mà nói thì là quá mạnh rồi, còn sợ gì dăm ba chiếc tàu cướp biển nữa?"

Ba người phụ nữ lại hướng ánh mắt về tên hộ vệ, nghe những lời ấy lại quay sang nhìn Độc Cô Tởm với ánh mắt chờ mong. Độc Cô Tởm biết rằng "thời của mình" đã tới, hắn cũng muốn lấy chút uy phong với gia đình, ưỡn ngực lên một cái hướng Hiệp Ninh mà gật đầu.

- "Lão tiền bối yên tâm, hôm nay đã có Độc Cô Tởm ở đây thì không một tên cướp nào được phép đặt chân lên thuyền của tiền bối. Độc Cô Tởm này lấy danh dự của mình để cam đoan rằng ta sẽ truy quét bọn giặc cướp ấy, trừ hại cho dân, xin tiền bối cứ yên tâm."

Ngực ưỡn lên, khuôn mặt lộ vẻ rất uy tín. Hiệp Ninh thấy thái độ đó của tên tiết độ sứ thì vui vẻ mỉm cười gật đầu, mà tên hộ vệ của ông ấy cũng gật đầu lia lịa trầm trồ.

- " phải đó, phải đó . Có tiết độ sứ đại nhân ở đây, chuyến này đi buôn là dễ rồi."

Khuôn mặt rạng rỡ của những người đi buôn, như thể hiện rằng việc gặp cướp này không phải là gì đó nguy hiểm. Thúy Nga đã yên tâm hơn rất nhiều, nhưng mà với thân phận một người mẹ, khi thấy con mình chuẩn bị giao chiến với giặc cướp thì không khỏi có âu lo trong lòng. Bà đến gần con trai mình, ánh mắt lo lắng mà nói .

- "con là một vị tướng, vậy chắc chuyện này cũng dễ dàng thôi . Nhưng mà con hãy nhớ cẩn thận đấy, đừng khinh suất mà gặp chuyện không hay"

Độc Cô Tởm thấy mẹ mình lo lắng như vậy, vội vàng bước tới cúi đầu trước mẹ mình mà thưa.

- " Mẫu thân yên tâm, bọn cướp biển này chỉ là giặc cỏ yếu ớt, không có khả năng làm tổn thương con được. Con hôm nay dẫn theo nhiều anh em huynh đệ đến đây, làm sao có thể bị bọn giặc cướp gây tổn hại chứ? Việc tiêu diệt giặc cướp cũng dễ dàng như nhổ cỏ ngoài vườn thôi , không có gì đáng ngại cả, xin mẫu thân hãy cứ tin tưởng ở hài nhi. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.