Chương trước
Chương sau
Vạn Vân Phong cứ thế liên tục tấn công vào suối nguồn tươi trẻ , chạm đến tận cùng của sự sâu thẳm bên trong người thiếu nữ. Không chỉ uốn ba tấc rưỡi một cách điệu nghệ, mà những ngón tay của hắn cũng đều đang hoạt động tích cực khiến cho thiếu nữ dần không thể kiềm chế được nữa. Nguyệt Hằng trong một giây phút không kìm chế nổi, đạt được khoái cảm cong người rên lên một tiếng " ứ ...á..." , dòng nước tình yêu túa ra. Cơ thể của Nguyệt Hằng co giật, cảm giác được niềm vui khoái cảm khi đạt được trạng thái vô cực mà lên đỉnh thiên thai. Nguyệt Hằng sau khi gồng mình lên đỉnh thì thả lỏng, lúc này lấy lại ý thức, thấy mình đã tưới tắm lên bàn tay của phu quân thì ngại ngùng nói .

- "thiếp... thiếp xin lỗi... Thiếp đã vô ý rồi."

Vạn Vân Phong cười nhạt , gạt đi những tàn tích còn dính trên tay , ôm Nguyệt Hằng vào lòng mà thì thầm.

- "Không sao, Không sao cả . Ta rất thích phản ứng đó của nàng, thật sự rất là tuyệt vời."

Nguyệt Hằng thỏa mãn gục đầu vô ngực Vân Phong, cảm giác thư thái nằm yên nghỉ ngơi trong vòng tay người đàn ông ấm áp. Nguyệt Hằng nằm yên thư giãn trong vòng tay tình yêu, không để ý rằng ánh mắt của Vân Phong lúc này thoáng chút sát khí , khuôn mặt hắn nhăn nhó lại tỏ ra vẻ không hài lòng. Vậy thì chuyện gì xảy ra vậy ? Ban đầu hắn thực sự muốn hưởng thụ người phụ nữ của mình , nhưng trong lúc hứng thú hắn chợt phát hiện ra trong bụng Nguyệt Hằng đã có một sinh mạng bé nhỏ tồn tại trong đó. Sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ ấy khiến hắn cảm giác rất là rối bời , tạm thời mất đi hứng thú. Đương nhiên sinh mệnh bé nhỏ ấy không phải là của hắn , mà là của một người đàn ông nào đó mà hắn không biết được. Đừng nói là hắn không biết, mà sợ rằng Nguyệt Hằng cũng chẳng biết rằng mình đã mang thai với ai. Với công việc đặc thù của mình, lại không biết cách phòng tránh, việc mang thai không phải là điều tất nhiên đó ư? Vân Phong lúc này rất rối bời . Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đám cưới , vậy mà bây giờ phát hiện ra vợ sắp cưới của mình đã mang thai đứa con của người khác, vậy mình sẽ phải giải quyết vấn đề này như thế nào đây? Đây không phải là một vấn đề nhỏ, mà là một vấn đề lớn với bất cứ người đàn ông nào.

Vân Phong biết rằng Nguyệt Hằng không hề làm gì có lỗi với hắn, vì cái thai này có từ lúc nàng đi làm việc trong trấn. Trong khoảng thời gian đó thì hắn còn chưa gặp nàng, thế nên quá khứ của nàng không liên quan tới hắn, thì làm sao có thể nói là có lỗi với hắn được chứ ? Bây giờ chấp nhận chuyện Nguyệt Hằng không có lỗi gì, nhưng mà cái thai này phải giải quyết như thế nào đây? Trong một thoáng chốc, ánh mắt của hắn lóe lên một tia sát khí, trong đầu suy nghĩ "hay là âm thầm phá cái thai này?" . Nguyệt Hằng ngây thơ khờ khạo không hiểu nhiều chuyện, mà bản thân cái thai này cũng chưa quá lớn, chỉ hơn 2 tháng mà thôi. Nếu âm thầm phá đi thì có khi Nguyệt Hằng cũng chẳng biết là mình đã từng mang thai, vậy thì cuộc đời sau này của nàng không có gì phải vướng bận lắm. Trong thoáng suy nghĩ như vậy, hắn chợt nhận ra điều gì đó mà thở dài lắc đầu. Nếu như hắn là một người phàm, thì việc bỏ đi những gì vướng mắc là điều bình thường dễ hiểu. Cơ mà hắn lại là tu hành giả , mà tu hành giả thì phải có gì đó khác biệt với người phàm chứ. Những người tu tiên chú trọng cốt lõi ở "Nhân , lễ, nghĩa , Trí, Tín" . Là một tu hành giả thì Nhân , lễ, nghĩa, trí , tín của người đó phải hơn người phàm rất nhiều. Nếu là một người phàm thì trong tình huống này âm thầm đi bỏ là điều tất nhiên . Nhưng với một tu hành giả mà nói , nếu âm thầm bỏ đi sinh mạng bé nhỏ này , thì có khác nào đó là kẻ bất nhân không? Sinh mệnh này cũng có quyền được sống , chỉ không may được hình thành bởi sự dâm dục của con người, được tạo ra không chủ đích mà chỉ vì một phút hoang dâm của một khách làng chơi. Đứa trẻ ấy vốn dĩ không có tội tình gì , và nó phải chăng có quyền được sống tiếp như những sinh mạng khác? Vạn Vân Phong thở dài , cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình. Là một tu hành giả, hắn phải giữ gìn sinh mệnh bé nhỏ ấy mới đúng với người tu hành chứ? Vậy mà lại có những suy nghĩ không tốt đẹp , như vậy thật là uổng công tu luyện. Dành một chút thời gian nhìn nhận lại bản thân mình, Vân Phong thấy mình chẳng khác gì người phàm, có chăng là một người phàm nắm giữ sức mạnh to lớn mà thôi. Vậy thì việc chăm sóc sinh mệnh bé nhỏ kia chu đáo là việc chắc chắn hắn sẽ làm, nhưng lại phát sinh ra một điều khác, đó là phải nói với Nguyệt Hằng về vấn đề này như thế nào?

Vạn Vân Phong suy nghĩ trong lòng, nghĩ rằng cứ cưới nhau vài tháng thì nói là Nguyệt Hằng có thai, và bảo đứa trẻ này là con của hắn . Khi Nguyệt Hằng sinh nở đúng ngày tháng, hắn chỉ việc bảo nàng rằng nàng sinh sớm là được rồi. Khi đứa trẻ ấy ra đời, hắn sẽ giả vờ yêu thương đứa trẻ ấy , và chăm sóc đứa trẻ ấy nên người. Tình yêu có thể là giả vờ, nhưng hắn sẽ chăm sóc thật, sẽ giúp đứa trẻ ấy trưởng thành , rồi dựng vợ gả chồng cho đứa trẻ ấy, để đứa trẻ ấy có một cuộc sống viên mãn. Đến lúc đó, tình yêu là thật hay tình yêu là giả cũng không còn quan trọng nữa, vì đâu ai biết đó là gì? Có người từng nói , nếu điều dối trá mà giấu được suốt cuộc đời, thì cái điều dối trá ấy sẽ trở thành thật. Hắn chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một người cha với đứa trẻ ấy , giúp đứa trẻ ấy có cuộc sống hạnh phúc ấm no , giúp đứa trẻ ấy thành người tài và có gia đình của riêng mình, như thế là đã đạt thành tâm nguyện. Và nếu hắn cứ giả vờ như vậy , cứ làm tròn trách nhiệm của một người cha như vậy, thì Nguyệt Hằng sẽ có một cuộc sống bình yên suốt đời, như vậy không phải là điều tốt đẹp hơn hay sao? Những dòng suy nghĩ ấy cứ liên tục chảy trong đầu hắn, chung quy lại đều muốn che giấu Nguyệt Hằng. Hắn biết rằng sự thật luôn luôn đáng được tôn trọng , vậy thì nói sự thật với Nguyệt Hằng không phải là tốt hơn sao? Tuy rằng sự thật sẽ đau lòng, nhưng nếu biết cách nói chuyện thì người ta sẽ dễ dàng chấp nhận được sự thật ấy. Cái việc hắn nói dối để Nguyệt Hằng vui lòng không thể hiện được rằng hắn có trí tuệ hơn người, mà chỉ thể hiện được rằng hắn không đủ trí tuệ để có thể nói sự thật với Nguyệt Hằng mà thôi. Bởi không có lời dối trá nào là tốt đẹp cả , chỉ có sự thật mới mang đến điều tốt đẹp cho người ta. Vạn Vân Phong không suy nghĩ được nhiều những chuyện như vậy . Hắn bây giờ khá là rối bời , thở dài một tiếng. Nguyệt Hằng nghe thấy hắn thở dài thì rất ngạc nhiên . Nàng nằm yên trong vòng tay hắn, đợi hắn sẽ tiếp tục làm những động tác tiếp theo . Nhưng chờ mãi không thấy hắn làm gì, khiến nàng không thể không tò mò. Nàng lấy từng ngón tay của mình chạm nhẹ lên ngực của người đàn ông ấy , ngước lên nhìn với đôi mắt long lanh.

- "Chàng... Sao vẫn còn án binh bất động như vậy? Chàng không chơi à?"

Nguyệt Hằng ngạc nhiên vì Vân Phong vẫn chưa làm cái việc cần làm ấy . Đáp lại câu hỏi ngây thơ, hắn lúc này lại nhìn nàng với một nụ cười mỉm .

- "Không... Không phải không chơi, mà là chưa chơi. Chẳng phải là nàng nói đợi tới 7 ngày sao? kỳ hạn 7 ngày còn chưa hết cơ mà? Phải tới đúng kỳ hạn ta mới chơi cơ... ha ha ha..."

Vạn Vân Phong bật cười, một tràng cười rất lớn để xua tan đi những vướng mắc trong lòng . Hắn muốn tập trung cho việc có ích hơn là những thứ rối rắm kia. Nguyệt Hằng không biết trong đầu hắn nghĩ gì, nghe hắn nói vậy thì nũng nịu.

- " chàng đó, còn giở trò với thiếp nữa. Thật là đáng ghét , đáng ghét quá đi..."



Ra vẻ như giận dỗi vì hành động của Vân Phong , Nguyệt Hằng đưa miệng cắn nhẹ vào vai hắn như một con mèo đang giận dỗi chủ của mình. Vân Phong lúc này nhẹ nhàng mặc đồ lại cho Nguyệt Hằng , bàn tay thoăn thoắt làm việc , đôi mắt yêu thương, hành động âu yếm .

- "được rồi , cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào trấn thôi."

Nguyệt Hằng nở một nụ cười vui vẻ , ngoan ngoãn để cho hắn mặc đồ cho mình , nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc và yêu thương . Nàng vuốt nhẹ mái tóc hắn , cũng hôn lên trán hắn như hắn đã từng hôn lên trán nàng vậy. Nụ hôn ngọt ngào của thiếu nữ sau khi được cảm nhận thứ cảm giác ái ân kia, thứ cảm giác đã làm cho Nguyệt Hằng mê mẩn, nàng thì thầm vào tai người chồng của mình.

- " Chàng đó, còn ra vẻ là đợi đúng kỳ hạn cái gì ? Rõ ràng là đang muốn vờn thiếp đây mà, thật là đáng ghét... thật đáng ghét quá đi..."

Vân Phong mỉm cười , hắn thực ra không phải vờn Nguyệt Hằng hay gì cả, mà tại vì lúc nãy bất chợt bị mất hứng thú nên tạm thời ngừng lại. Với lại việc bây giờ vẫn là phải vào trấn mua sắm cái đã , rồi mọi chuyện khác để sau mới tính. Cả hai chỉnh sửa y phục chỉnh tề , dắt tay nhau đi ra. Bước chân của đôi tình nhân chạm lại vào con đường mòn ấy , hướng đôi mắt về phía cái trấn ở xa kia. Vạn Vân Phong suy nghĩ gì đó , quay sang Nguyệt Hằng mà bảo .

- "nàng lên lưng ta, ta cõng nàng tới trấn cho khỏe."

Đây Phải chăng là một hành động cưng chiều của người chồng đang cưng chiều vợ mình? Nguyệt Hằng thích lắm, nhưng nhìn đoạn đường xa ấy, nàng sợ rằng hắn sẽ rất mệt . Nguyệt Hằng dù rất sung sướng, nhưng mũm mĩm lắc đầu .

- " Không cần đâu , thiếp đi bộ được mà . Chàng cõng thiếp tới đó sợ rằng không còn đủ sức nữa , rồi ai dẫn thiếp về nhà đây?"

Đúng là khi yêu nhau , con người ta lãng mạn hóa tất cả các vấn đề. Vạn Vân Phong bật cười , nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyệt Hằng , hôn nhẹ lên bàn tay ấy, ánh mắt dịu dàng mà gật đầu .

- "Vậy thì... chúng ta đi thôi."

Hắn lại nắm lấy bàn tay của mỹ nữ xinh đẹp, dắt nàng hướng về trấn Nông Sơn, dự tính mua sắm nhiều thứ để chuẩn bị cho cuộc sống đôi lứa trong tương lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.