Chương trước
Chương sau
Lại một ngày nữa đã đến, ánh bình minh chiếu rọi lên căn nhà đổ nát của ngôi làng hẻo lánh kia. Nguyệt Hằng đang ngồi tận hưởng buổi sáng dịu mát bình yên, hưởng thụ không khí trong lành sớm mai. Nàng không còn phải vào trấn làm việc, không phải cực khổ cúi đầu làm những công việc thấp hèn, bởi cuộc sống bây giờ của nàng đã no đủ và bình yên đến lạ lùng. Người đàn ông trong giấc mộng của nàng đã bước ra và chăm sóc cho nàng cùng những lũ trẻ. Tuy rằng nàng không rõ lắm về thân thế người đàn ông ấy, nhưng nàng không dám đòi hỏi gì nhiều, tận hưởng những khoảnh khắc đẹp nhất mà mình đang có. Nguyệt Hằng ngắm nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trước sân, trong lòng vui vẻ, mong rằng sự bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi. Đang còn mơ mộng thì Vạn Vân Phong lúc này từ đâu bước tới , đứng bên cạnh Nguyệt Hằng nói.

- " nè Hằng nhi, nàng đang làm gì vậy? Trông nàng có vẻ đang rất thư thái đó nha"

Nguyệt Hằng mỉm cười, một nụ cười dịu dàng hạnh phúc . Nàng quay sang người đàn ông ấy mà gật đầu một cái.

- " vâng , thiếp đang rất thư thái. Chàng lại đây ngồi với thiếp đi"

Vân Phong nghe vậy cũng thuận theo, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Hằng, cảm nhận không khí bình yên sớm mai cùng mỹ nữ. Nguyệt Hằng dịu dàng tựa vào vai phu quân, còn Vân Phong vòng tay ôm lấy vợ trong tình yêu ngọt ngào đang rộng mở. Bọn họ cứ ngồi đó như vậy, cảm nhận sự bình an trong sâu thẳm linh hồn. Mặt trời dần lên cao hơn, đôi tình nhân vẫn ngồi đó, lúc này Vân Phong mới mở lời rủ rê.

- " Hằng nhi à, chúng ta vào trấn đi mua sắm đi . Ta có một vài thứ cần phải mua , vậy nên ghé vào trấn một chút nhé "

Nguyệt Hằng quay sang nhìn Vạn Vân Phong, đôi môi nàng nở một nụ cười rạng rỡ, nàng gật đầu một cách nhẹ nhàng.

- " vâng, chỉ cần chàng muốn, em sẽ đi theo chàng đến bất cứ nơi đâu."

Nguyệt Hằng lúc này ngoan ngoãn như một con mèo đáng yêu vậy, khiến cho Vân Phong cũng cảm thấy rất yêu mến trong lòng . Hắn hôn nhẹ lên má Nguyệt Hằng, dắt tay Nguyệt Hằng bước đi . Đôi tình nhân ấy dẫn nhau đi dưới ánh trời rực rỡ , dưới cảnh sắc của bầu trời buổi sáng bình yên. Nguyệt Hằng để bàn tay của mình trong tay Vân Phong , cảm giác ấm áp đến nóng bỏng. Nàng lặng lẽ đi theo hắn, nhưng không phải là không có những suy nghĩ gì đó riêng mình. Nàng đã từng hỏi thân thế của hắn, và hắn nói cái thân thế khủng khiếp kia khiến nàng không tin vào điều ấy . Nàng nghĩ rằng hắn không muốn cho nàng biết thân thế của hắn vì một lý do gì đó, thế nên nàng cũng không dám hỏi nữa. Bây giờ vào trấn đi mua sắm với hắn , vấn đề trong đầu Nguyệt Hằng đặt ra là "hắn có nhiều tiền không ? Có phải là người có của cải dư thừa để nuôi được những đứa trẻ tật nguyền? Hay là sau này sẽ phải làm một công việc gì đó để kiếm tiền?" Nguyệt Hằng vô thức mỉm cười , trong lòng đã có những suy nghĩ của riêng mình.

Nàng không tin rằng hắn là một người giàu có đến độ ăn cả đời không hết, nhưng nàng tin rằng hắn là một người đàn ông mà nàng có thể dựa dẫm được. Ruộng nương ngoài đồng còn nhiều, nàng và hắn có thể cùng nhau cày cấy. Canh tác ngoài đồng ruộng rộng lớn ấy, chắc cũng đủ sức để nuôi gia đình được sống một cuộc sống bình yên. Nghĩ đến chuyện vợ chồng sẽ cùng nhau cầy cấy, cùng nhau gieo trồng, cùng nhau chăm sóc bọn trẻ , khiến nàng vui vẻ trong lòng. Nguyệt Hằng tiện đây theo hắn vào trấn , nàng cũng toan mua một số thứ để tiện cho việc gieo cấy sau này. Nguyệt Hằng đưa tay ôm lấy cánh tay của Vân Phong vào lòng, vừa đi vừa mỉm cười nói.

- "Phu Quân à ! Sau này chúng ta sẽ cùng nhau cày ruộng , cùng nhau trồng cây . Đất đai cha mẹ để lại còn nhiều lắm, chúng ta có thể sống một cuộc sống bình yên . Thiếp muốn hỏi chàng một chuyện, chàng có thể cày cấy được không?"

Nguyệt hằng mơ về một cuộc sống bình yên , trồng rau nuôi trâu, thật hạnh phúc biết bao? Nàng trong lòng mong muốn lắm, việc còn lại là chỉ mong chờ Vạn Vân Phong chịu khó làm nương rẫy với mình. Vân Phong nghe vậy thì bật cười, ánh mắt nhìn Nguyệt Hằng với vẻ đầy thú vị mà nói.

- " Cày cấy ư ? Đương nhiên là ta làm được rồi . Sao nàng lại hỏi như vậy ? Nàng muốn gieo cấy cái gì sao?"



Nguyệt Hằng nghe Vân Phong bảo chịu gieo cấy thì mừng lắm, nụ cười rạng rỡ nở tươi dưới ánh nắng mặt trời.

- "Tốt quá rồi , chàng chịu cày cấy là tốt rồi . Thiếp sẽ vào trấn mua một con trâu, cùng một ít dụng cụ để về lo cho việc sau này. Chàng sẽ cày đất, thiếp đi sau gieo hạt. Chúng ta canh tác trên mảnh đất đó sẽ đủ ăn , không còn lo sợ đói nữa. Chúng ta không những có thể lo được cho những đứa trẻ kia, mà sau này còn có thể nghĩ đến việc khác nhiều hơn. Chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, sẽ cùng nhau lo cho chúng cuộc sống no đủ . Như thế thật sự là hạnh phúc, chàng nói có phải không?"

Với một người con gái đã trải qua những chuyện khủng khiếp như Nguyệt Hằng , thì những điều đơn giản đấy đã là một sự hạnh phúc quá lớn lao rồi.

Vạn Vân Phong bật cười , hắn không phản bác những dự định của Nguyệt Hằng, nhưng bản thân hắn lại có dự định hoàn toàn khác. Hắn muốn dẫn Nguyệt Hằng và toàn bộ những đứa trẻ kia về trấn Đào Hoa để sinh sống, cho nên việc của hắn muốn là mua một cỗ xe ngựa chứ không phải là mua trâu. Nhưng hắn không phản bác ngay những lời của Nguyệt Hằng, mà còn cảm thấy rất thú vị. Tiểu mỹ nữ này lại nghĩ đến việc cùng hắn cày cấy, cùng hắn xây dựng gia đình hạnh phúc, điều này khiến hắn rất vui. Trong lúc vui vẻ ngắm nhìn nhan sắc của mỹ nữ xinh đẹp ấy, hắn thấy Nguyệt Hằng rạng rỡ dưới ánh mặt trời như vậy tự nhiên đâm ra thèm muốn. Vạn Vân Phong nhẹ nhàng hôn vào má Nguyệt Hằng một cái , bất ngờ nắm tay kéo nàng đi thẳng vô trong bụi ven đường. Nguyệt Hằng bị kéo đi quá bất ngờ như vậy, nàng ngạc nhiên hỏi.

- " chàng định đi đâu đây ? Sao lại đi vào trong bụi cỏ thế này?"

Vạn Vân Phong vừa kéo Nguyệt Hằng đi, vừa quay sang nhìn Nguyệt Hằng với một ánh mắt đầy gợi tình, mỉm một nụ cười mê mị.

- " Vợ của ta, thì ta vẫn đi đâu là chuyện của ta. Nàng cứ việc theo , rồi lát nữa nàng sẽ biết là việc gì."

Nguyệt Hằng nhìn cái thái độ đấy cũng đoán biết là người đàn ông ấy muốn làm chuyện gì với nàng rồi . Nàng tủm tỉm mỉm cười không nói nữa , lặng lẽ đi theo hắn. Hắn dẫn Nguyệt Hằng tới một gốc cây to và mát mẻ , bất ngờ ôm chầm lấy nàng mà hôn say đắm. Hành động bất ngờ ấy nhưng thực ra không bất ngờ chút nào , vì Nguyệt Hằng cũng đoán ra được rồi , nàng lặng im tận hưởng sự nồng nhiệt từ người đàn ông mà nàng sắp lấy làm chồng. Với kinh nghiệm mà Vân Phong đã được học từ tên Bình Tâm trong không gian linh hồn ấy , tự nhiên phải biết mình sẽ làm những gì tiếp theo. Hắn nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hằng nằm xuống một bụi cỏ êm ái , từ từ cởi từng nút thắt trên y phục , luồn tay vô những chỗ kín đáo mà nhẹ nhàng xoa bóp.

Bàn tay của hắn chạm vào da thịt, cọ xát vào những chỗ nhạy cảm khiến Nguyệt Hằng rên lên vì sung sướng. Nguyệt Hằng đã từng trải qua bùn đen nhục nhã , nếm trải những đắng cay cuộc đời . Những lần đi làm việc trong chấn , khi vào việc rồi nàng buồn bã , và những lúc buồn bã nàng thường hay hát để quên đi thực tại đắng cay. Nhưng bây giờ thì khác, thực sự rất khác . Đây không phải là nàng làm việc, đây là nàng đang hưởng thụ cảm giác yêu đương với chồng của mình. Thay vì cất tiếng hát để xoa dịu đi nỗi đau của một người con gái phải làm công việc thấp hèn, thì bây giờ trong những phút yêu đương nồng cháy chỉ còn nghe tiếng rên rỉ của khoái cảm và hạnh phúc, là cảm giác mà Nguyệt Hằng chưa từng được cảm nhận trong đời. Nguyệt Hằng cảm nhận từng ngón tay của người chồng chạm lên cơ thể, luồn vào bên trong da thịt chạm đến những chỗ kín đáo nhất mà người con gái dành cho chồng của mình, là những chỗ mà nàng dành cho hắn, riêng một mình hắn mà thôi. Đương nhiên là những công việc trước đó thì không thể tính được , bởi trước đó nàng và hắn không hề quen biết . Còn bây giờ, thời điểm từ giờ trở về sau , nàng nguyện sẽ mãi mãi của một mình người đàn ông này, tuyệt đối không hay lòng đổi dạ. Nàng sẽ không bao giờ quay lại công việc cũ , cái công việc chỉ nằm yên chịu đựng và hát trong nỗi buồn sâu thẳm. Bây giờ nàng đang rất đê mê hạnh phúc, vòng tay ôm lấy người đàn ông đang rúc mặt vào ngực mình, cảm nhận lưỡi tình nhân đang quét qua những chỗ kín đáo nhất, mê đắm hưởng thụ sự nồng cháy của tình yêu đôi lứa. Mọi thứ thật nhịp nhàng và đều đặn , y phục của Nguyệt Hằng từ từ cởi ra, thoáng chốc đã không còn mảnh vải che thân. Nàng đã hoàn toàn nguyên sơ trước người chồng yêu dấu, khoe sắc hương với làn da trắng nõn nà và những đường cong cực kỳ quyến rũ. Nàng mắt lim dim, đê mê cảm nhận lưỡi của chồng mình đang quét khắp ngực mình, ngón tay xoa đều xuống thấp dần , xuống chạm đến thung lũng tình yêu. Ngón tay ấy chà sát lên suối nguồn tươi trẻ, mân mê hai bờ suối nhẹ nhàng, khiến cho dòng nước tình yêu cứ thế rỉ ra. Trong giây phút đê mê tình ái, ngón tay ấy nhẹ nhàng cắm sâu vào cội nguồn nhân loại, chạm tới điểm cấm cung. Nguyệt Hằng run rẩy, nàng rên lên.

- " không... Phu Quân ơi... thiếp... Không chịu nổi nữa đâu..."

Trái tim đập thình thịch, cơ thể nóng bỏng, bụng nóng ran, mơ hồ cảm nhận sự kích thích lên đến cực điểm.

Vạn vân phong thuần thục theo bản năng, là thứ bản năng mà bất cứ người đàn ông nào cũng có, là bản năng tính dục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.