Chương trước
Chương sau
Ở nơi đó, ba con người đang ngồi cạnh bên nhau. Vạn Vân Phong, Nguyệt Hằng, và cả A Tú đều tập trung một chỗ, nhưng Nguyệt đằng nào đâu biết gì về sự tồn tại của người mẹ bên cạnh mình. Hai mẹ con ngồi sát bên nhau, nhưng thật sự đã cách xa vời vợi. Khoảng cách đó là khoảng cách giữa hai thế giới , giữa một người sống và một người đã từ giã cõi đời. Vạn Vân Phong nhìn những giọt nước mắt của Nguyệt Hằng thì cảm thấy rất là thương xót , lại nhìn thấy A Tú bên cạnh cũng đang sụt sùi nước mắt , muốn được ôm lấy con mình nhưng không thể, cảm giác đau đớn bất lực. Vạn Vân Phong trong lòng mong muốn làm điều gì đó cho Nguyệt Hằng , hắn suy nghĩ một lúc lúc , nghĩ ra điều gì đó thì quay sang Nguyệt Hằng, nắm tay nàng mà vỗ về.

- "được rồi , đừng có đau buồn nữa . Nếu như nàng đã có niềm tin lớn như vậy, thì hãy cứ giữ vững niềm tin của mình . Ta cũng tin rằng là một ngày nào đó nàng cùng mẹ sẽ lại gặp nhau thôi"

Nguyệt Hằng sụt sùi lau nước mắt , gật đầu một cái. Dù biết rằng những lời nói đó cũng chỉ là những lời để an ủi nàng mà thôi, nhưng thực sự nàng đã cảm thấy rất an ủi. Nàng ngước lên nhìn Vạn Vân Phong, ngập ngừng muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng chưa kịp nói thì hắn lại đứng dậy vươn vai một cái mà cười.

- " a ha! Được rồi, hôm nay nàng ở lại đây nghỉ ngơi đi . Ta vào trong trấn mua một ít đồ, xong rồi sẽ quay lại ngay. Vậy nhé "

Nguyệt Hằng nghe nói Vân Phong rời đi vào trấn thì vội vã bật đứng dậy , vội níu lấy tay hắn mà nói.

- " chàng vào trấn làm gì ? Có việc thì cho muộn đi theo với , muội sẽ phụ giúp cho chàng "

Nguyệt Hằng bây giờ thật sự không muốn rời xa người đàn ông này. Hạnh Phúc của nàng đến quá nhanh, và nàng sợ rằng hạnh phúc đó sẽ rời đi nhanh không kém , cho nên thật sự muốn gần gũi nhiều hơn . Vạn Vân Phong có lẽ hiểu được tâm ý này, nhưng kế hoạch của hắn thì không thể dẫn Nguyệt Hằng đi theo được, hắn quay sang nhìn Nguyệt Hằng mà lắc đầu.

- "Ta vào trong trấn có xíu việc , làm xong việc ta sẽ lập tức quay lại ngay."

Nguyệt Hằng nghe vậy Không những không xuôi lòng , mà còn siết chặt tay hơn , khuôn mặt biểu lộ ra sự sợ hãi. Nét mặt ấy của Nguyệt Hằng , ai nhìn vào cũng biết nàng đang lo lắng điều gì , nàng đang sợ hãi điều gì. Vạn Vân Phong hiểu ý , hắn mỉm cười thật dịu dàng , lại nắm chặt bàn tay Nguyệt Hằng mà vỗ về.

- " Ta không đi luôn đâu , nàng đừng có lo sợ. Bây giờ nàng đi theo ta cũng đâu có giúp được gì cho ta đâu, ngoan ngoãn ở lại đây đợi ta trở về nhé. "

Khuôn mặt cương quyết của hắn cùng với nụ cười dịu dàng khiến cho Nguyệt Hằng không thể đòi hỏi gì được, nàng đứng đó níu tay hắn ngập ngừng không muốn buông.

- " thì ... Chàng cứ cho thiếp đi theo, có mất mát gì đâu mà chàng sợ ? Nếu chàng mua sắm gì đó, thì thiếp có thể ôm vác phụ là chàng."



Nguyệt Hằng cứ thế, trong lòng có nhiều âu lo . Vạn Vân Phong bật cười . Bảo Nguyệt Hằng đi vác đồ hộ hắn ư ? Làm sao có chuyện như thế chứ ? Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

- " không... Ta không đi mua sắm . Ta giờ đi làm một việc mà ta phải đi một mình, không thể dẫn nàng theo được. Ta hứa khi về ta sẽ dẫn nàng vào trấn mua sắm , còn bây giờ thì không được . Nàng ngoan ngoãn nghe lời ta , đừng làm khó ta nữa mà."

Nguyệt Hằng nghe vậy thì mặt buồn rười rượi. Nàng mặc dù rất muốn đi cùng, nhưng lại không muốn làm khó người thương , ngập ngừng một chút .

- "Vậy... thì chàng đi sớm về sớm, nhớ trở về với thiếp nhé."

Muốn níu giữ nhưng có lẽ không giữ được, đành phải thuận theo . Vạn Vân Phong gật đầu , một lần nữa khẳng định.

- " được rồi , ta chắc chắn sẽ về, không có gì phải lo đâu."

Nói xong thì quay lưng bước đi. Nguyệt Hằng nhìn theo, thấy dáng đi của hắn nhanh và không một lần ngước nhìn lại khiến cho nàng cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn bóng dáng người đàn ông ấy rời đi, trong lòng có cảm giác như chàng sẽ ra đi mãi mãi vậy, sẽ không trở về với nàng nữa. Đây là linh cảm của phụ nữ, hay chỉ đơn giản rằng nàng đã trải qua quá nhiều chuyện khủng khiếp, cho nên trong lòng tự sinh cảm giác âu lo? Vạn Vân Phong bước đi nhẹ nhàng, bước chân nhanh chóng rời khỏi ngôi làng ấy, hướng về trấn Nông Sơn. Khi hắn đi được một đoạn xa , đủ để khuất bóng biến mất khỏi tầm mắt của Nguyệt Hằng rồi, lúc này hắn dừng lại và nhìn sang linh hồn bên cạnh mình mà nói .

- "bà đã được hoàn thành tâm nguyện, là được gặp lại con gái mình rồi đấy. Bây giờ bà có dự định gì, đã có thể siêu thoát được chưa?"

A Tú vẫn bên cạnh Vạn Vân Phong, dường như vẫn còn có gì đó muốn xin nên đi theo hắn . Lúc này trước những câu hỏi ấy, A Tú trong lòng có chút trầm ngâm , ngập ngừng không nói. A Tú bây giờ vẫn còn chút vướng mắc, là muốn được ở bên huyệt Hằng một chút nữa, muốn được trực tiếp gặp lại Nguyệt Hằng, nhưng lại không biết phải làm sao. Vạn Vân Phong dường như đã đoán được ý định , hắn nhìn A Tú mà mở lời.

- " nếu như bà muốn gặp lại con gái bà, thì ta cũng sẽ có cách giúp bà hoàn thành tâm nguyện ấy."

A Tú đang trầm ngâm, nghe những lời ấy thì ngước mắt lên với đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên, miệng lắp bắp hỏi .

- " cao nhân, ngài... thật sự có thể cho mẹ con ta được gặp nhau sao? Ngài thực sự có thể làm điều ấy sao?"



Sự mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt của linh hồn bất hạnh . Bà ta thực sự rất vui mừng, và trong lòng tràn đầy tin tưởng, bởi bà ta biết rằng trước mặt mình là một cao nhân. Vạn Vân Phong khuôn mặt đầy tự tin, hắn nở một nụ cười mà nói.

- " Ta luyện tạo hóa đoàn thể công đạt đến cảnh giới bất tuyệt bất diệt, trường sinh vĩnh Hằng. Không những đạt cảnh giới tuổi trẻ vĩnh hằng, mà còn có thể thay đổi cơ thể theo ý muốn."

Nói đến đây thì ngừng lại một chút , bắt đầu nhắm mắt tập trung tư tưởng . Từ sâu thẳm bên trong linh hồn truyền ra ý chí mệnh lệnh lên cơ thể , và cơ thể của hắn từ từ biến đổi . Cơ thể từ một người đàn ông vạm vỡ, thu nhỏ dần và biến chuyển thành một người phụ nữ với khuôn mặt y hệt A Tú. Nói thẳng ra thì hình thể của hắn đã biến thành hình dáng của A Tú rồi. Mọi sự kiện diễn ra trước mặt A Tú khiến cho bà ta vô cùng ngạc nhiên , cũng không kém phần mừng rỡ . Khi cơ thể đó đã biến đổi xong rồi, thì bàn tay của vạn Vân Phong đưa về hướng A Tú, đưa ba ngón tay mà nở một nụ cười mỉm.

- "Ta cho bà ba ngày, ba ngày để bà quay về thực hiện những tâm nguyện cuối cùng của mình. Hãy sử dụng tốt ba ngày ấy để làm những gì cần làm với con gái. Khi hết 3 ngày ấy, bà phải siêu thoát để tới âm giới trình diện với diêm vương, như vậy có được không?"

Nguyệt Hằng ước hẹn với Vạn Vân Phong bảy ngày, và ngày hôm nay chỉ còn có 6 . Hắn dùng sáu ngày đấy để cho A Tú ba ngày, ba ngày còn lại hắn sẽ lo mọi việc cần thiết. A Tú đâu dám đòi hỏi gì nhiều, được sự giúp đỡ như vậy thì còn vui mừng không hết , lấy đâu mà dám mặc cả? Bà ta vội vàng cúi đầu.

- " đa tạ tiên sinh, quả phụ vô cùng biết ơn . Nhất định quả phụ sẽ dùng tốt 3 ngày ấy, và làm theo ý muốn của Tiên Sinh."

Vạn Vân Phong gật đầu, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ.

- " được rồi , tới đây đi. Ta cho bà mượn xác hoàn dương "

Nhìn thấy cơ thể trước mặt giống y như mình thì A Tú không khỏi cảm thán , vô cùng vui mừng hạnh phúc . Vậy là sẽ được trở về gặp con gái với cơ thể giống như chính mình ư ? A Tú mừng rỡ cúi đầu thi lễ một cái, rồi từ từ tiến lại , mọi chuyện như thế cứ diễn ra một cách êm đẹp nhẹ nhàng.

Khi A Tú nhập vào hồn vào cơ thể , thì linh hồn của Vạn Vân Phong cũng tự nhường chỗ , khiến cho A Tú cảm giác như thật sự mình đã sống lại vậy. A Tú vui mừng đưa bàn tay lên, nhìn vào tay mình để cảm nhận sự chân thật qua từng cảm giác tiếp xúc, thì lại phát hiện trong tay mình có mấy nén vàng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi , A Tú hiểu rằng những nén vàng này là Vạn Vân Phong sắp xếp cho bà ta, để bà ta có thể mua sắm gì đó cho con gái mình. A Tú ứa nước mắt, siết chặt mấy nén vàng trong tay mà nói .

- "tiên sinh , người đã chu đáo quá rồi, dân phụ biết lấy gì để đền ơn đây?"

Câu hỏi ấy không có lời đáp , chẳng một chút trả lời , xem ra thật sự Vạn Vân Phong muốn để cho mẹ con họ một không gian riêng tư. A Tú cất tiền vào trong người, lẳng lặng quay trở lại về làng. Đoạn đường quen thuộc này đã từ lâu rồi bà ta không được đặt chân đi như vậy, không ngờ lại có một lần có thể trở lại con đường xưa mà bước đi như thời còn sống, cảm giác thật sự rất hoài niệm. A Tú bước về, từng bước chậm rãi như để cảm nhận thêm hương vị của đất trời . Khi đến ngôi làng của mình, A Tú nhìn về phía xa đã thấy bóng dáng của một người đang đứng đó nhìn xa xăm. A Tú nhìn bóng dáng ấy , là bóng dáng của một người con gái với mái tóc bạch kim, nàng đang đứng ngay cổng làng nhìn về phía xa xăm. A Tú hiểu ngay rằng đấy chính là đứa con gái yêu của mình, lúc đưa tiễn phu quân vào trấn vẫn chưa muốn trở về mà còn đứng đó nhìn theo , mong đợi phu Quân sớm quay trở về. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim A Tú đập lên rộn rã . Vừa vui mừng vì gặp lại con gái , cũng vừa vui mừng vì biết rằng con gái đã có nơi nương tựa, đã có người đàn ông của cuộc đời mình. Mọi chuyện tốt đẹp như vậy, thì kiếp này A Tú không còn vướng mắc gì nữa, coi như là đã mãn nguyện rồi. A Tú bước đi giữa con đường mòn , hai bên hoa nở rộ, phía trên chim chóc bay qua kêu ríu rít, tựa như đang đón chào một người mẹ trở về với đứa con của mình. Cuối cùng thì sau một thời gian dài, Nguyệt Hằng cũng sẽ gặp lại mẹ của mình . Đây sẽ là một điều hạnh phúc mà bất cứ người con nào cũng mong muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.