Chương trước
Chương sau
Một năm trôi qua kể từ cái chết của Nguyễn Văn Thiên , và chỉ vài ngày nữa là tới đám giỗ đầu tiên. A Tú chuẩn bị cho đám giỗ đầu, nhưng đó là việc của vài ngày nữa, còn hôm nay nàng đang đi ra thăm ruộng nương để xem xét tình hình như thế nào . Dù rằng cho người ta làm trên đồng ruộng của mình ăn chia sản phẩm, nhưng cũng phải ra quan sát để tránh người ta giở trò sau lưng mình . Mỗi lần như vậy , Bình Tâm đều đi theo hộ tống . A Tú thực sự rất biết ơn, suốt khoảng một năm qua có Bình Tâm đứng gác trước nhà cũng khiến cho gia đình cảm thấy yên tâm hơn hẳn . Mưa dầm thấm đất, thiện cảm của A Tú với Bình Tâm càng lúc càng nhiều, mà nỗi đau mất chồng cũng dần dần phai nhạt theo thời gian. Nhu cầu của con người ai cũng giống ai , cần có một người để nương tựa vào nhau . Có người nói con người giống như thiên thần một cánh vậy , phải có một cặp nương tựa vào nhau thì mới có thể cùng nhau vỗ cánh bay lên. Tuy rằng thời phong kiến rất khắt khe với phụ nữ, những người phụ nữ thời phong kiến đều giam mình vào xiềng xích tam tòng tứ đức, nhưng nhu cầu tự sâu thẳm trong bản thân thì ai cũng như nhau. Cái nhu cầu dù bị lễ giáo phong kiến đè nén, nhưng nó vẫn còn đó không hề mất đi, chỉ là bị đè ép vào trong mà thôi.

A Tú không hiểu được thực sự nhu cầu của bản thân mình, vẫn luôn tâm niệm là suốt đời thờ chồng không có ý gì khác , nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của một con người bình thường thì nó sẽ có những cảm xúc bình thường như bao người khác. A Tú ra đồng xem ruộng nương thế nào , và Bình Tâm cũng đi theo hộ tống. Nói là hộ tống cho oai, chứ thực ra gọi đúng là đi cùng cho vui . Khi hai người ra đồng quan sát nương rẫy, ngô khoai đều mọc tươi tốt, xem ra sắp tới sẽ là một vụ mùa bội thu. A Tú quan sát tất cả, cảm thấy rất hài lòng, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ.

Bình Tâm đi bên cạnh, hắn không quan sát xung quanh mà chỉ tập trung ánh nhìn vào người phụ nữ bên cạnh. Khi A Tú bước đi, cơ thể phụ nữ yển chuyển làm hắn rạo rực. Bình Tâm trong thoáng chốc đã cảm thấy muốn lôi A Tú vào bụi mà thực hiện hành vi đồi bại, hưởng thụ ngay tại chỗ, nhưng hắn sẽ không làm vậy. Hắn hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bởi cái hắn cần chính là chinh phục được người phụ nữ ấy chứ không phải cưỡng đoạt người ta. Hắn muốn cả người phụ nữ này lẫn gia sản nhà họ Nguyễn, nên vẫn luôn đóng vai một người vô cùng lịch lãm. Hắn đang kiềm chế, thì bất ngờ một cơ hội trời cho xuất hiện. Bước chân A Tú đang đi thư thái, bỗng nàng ta rên lên "Á..." . Bàn chân ấy đã đạp lên một cục đá không chắc chắn, cục đá bị trượt khiến A Tú chới với ngã theo. A Tú vừa la lên và sắp té xuống, Bình Tâm nhanh như cắt lập tức lao vào ôm lấy A Tú, vào vai anh hùng cứu mỹ nhân. A Tú ngã vào người Bình Tâm , và hắn ôm nàng từ phía sau giúp nàng không té ngã, dịu dàng hỏi thăm.

- "Nguyễn phu nhân, có sao không? Có bị đau ở đâu không?"

Dịu dàng lịch sự, quan tâm chu đáo. A Tú còn đang chới với, nghe câu hỏi ấy thì gượng gạo trả lời.

- " ta không sao, xin đại nhân yên tâm..."

Trong cái giây phút ấy, phút chốc bị một người đàn ông ôm chầm lấy mình từ đằng sau ấy, A Tú phát sinh một cảm giác kỳ lạ. Cần phải nói một chút, Bình Tâm hiện giờ không phải là một tên khả ố bẩn thỉu, mà đang trong vị thế quan lớn. Hắn là hộ vệ của trưởng trấn, ngồi vị trí bề trên, đức cao trọng vọng. Hắn tới đây không phải ăn bám, mà tới đây để hộ vệ cả cái làng này, cho nên vị trí của hắn rất cao quý. A Tú nhất thời bị một người đàn ông tôn quý ôm mình từ phía sau, tự nhiên cảm thấy người rung động. Cơ thể rạo rực, cảm thấy bụng nóng ran, hơi thở gấp gáp. A Tú bị ôm như vậy trong một khoảng thời gian, và Bình Tâm giữ nguyên tư thế, không có ý định buông ra. Hai người đều có chung một cảm xúc, một cảm xúc ham muốn. Bình Tâm ôm A Tú, ôm một mỹ nữ xinh đẹp từ phía sau, cảm nhận cơ thể mềm mại cùng nét đẹp quyến rũ thì lại càng thèm muốn. Cảm xúc là thứ gì đó rất dễ biểu hiện qua cơ thể, dương trụ tự khắc cương cứng cùng với ham muốn của chủ nhân, đội lên và chạm vào thân thể của góa phụ. A Tú giật mình, cảm nhận có gì đó cấn, cái gì đó của người đàn ông từ phía sau cấn vào cơ thể mình. A Tú là phụ nữ đã có chồng, hiểu rất rõ cái thứ đang chạm vào mình là thứ gì , bất giác phản ứng lại. Phản ứng của A Tú là phản ứng tự nhiên, cơ thể nóng lên, mặt đỏ mà rên lên một tiếng.

- " A... buông ta ra..."

A Tú vùng vẫy, giật mình xô Bình Tâm ra, thu người phòng thủ, hai tay ôm lấy ngực mà khép chặt cổ áo, đôi mắt đề phòng nhìn nam nhân kia. Bình Tâm lúc này mới nhận ra mình hơi vô lễ, vội vàng lấy lại vẻ lịch lãm mà cúi đầu thi lễ.

- "Nguyễn phu nhân, xin hãy tha thứ cho ta . Ta đã phạm tội vô lễ với phu nhân, thật là không biết phép tắc, mong phu nhân lượng thứ "



Trước cái cúi đầu ấy, A Tú lại giật lùi về phía sau, cảm nhận được không khí kỳ lạ. Lúc cái thứ đó đâm vào phía sau của mình, A Tú toàn thân nóng ran ham muốn, nhu cầu sinh lý bị kìm nén suốt thời gian qua bộc phát. A Tú sợ hãi, ngượng ngùng nói.

- " ta nghĩ việc thị sát nương rẫy hôm nay không cần phải xem nữa, chúng ta về thôi"

Nói xong thì không để ai trả lời, vội vàng chạy đi mất, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng. Bình Tâm nhếch mép cười thâm hiểm, nhìn theo bóng dáng góa phụ xinh đẹp mà liếm mép một cái, vẻ mặt dâm đãng. Hắn đứng nhìn thấy A Tú chạy đi , không hề lúng túng, trước tình huống này vẫn rất tự tin. Hắn đã chơi qua biết bao nhiêu người phụ nữ, nắm bắt tâm lý rất rõ, hiểu tâm sinh lý phụ nữ như lòng bàn tay. Hắn hiểu thái độ, cái vẻ ngại ngùng , và bước chân bỏ chạy ấy là gì. Bình Tâm cảm nhận tâm lý, phán đoán tình huống. Nếu giả sử người phụ nữ ấy không có rung động gì với hắn, thì lúc nãy chỉ việc đứng lên và tiếp tục công việc của mình. Thế nhưng A Tú đã xấu hổ và bỏ chạy, tức là trong lòng đang rung động mãnh liệt, bỏ chạy để trốn tránh cảm xúc. Bình Tâm trong lòng khoái chí, siết chặt nắm tay, lẩm bẩm.

- " khà khà, mưa dầm thấm đất, rõ ràng đã có tác dụng rất lớn rồi. Ta thử xem ngươi còn trốn chạy được bao lâu"

Vị thế của một con thú đang săn mồi, là con sói đang săn lùng một con cừu lạc lõng, hắn cười lên khoái chí. Không cần phải suy nghĩ nhiều, Bình Tâm đi về lại lấy cái chòi canh ngác của mình, tiếp tục theo dõi. Hắn ở trong chòi, lén nhìn vô trong nhà , dùng đôi mắt nhìn lén vào trong nhà họ Nguyễn. Từ từ chậm rãi, hắn rời chòi đến nép sát vào vách nhìn lén bên trong, nghe lén động tĩnh của người phụ nữ tội nghiệp.

Hắn nhìn qua khe hở, thấy A Tú đang ngồi trước bàn thờ của chồng, thắp một nén nhang . Hành động này nếu người ngoài nhìn vô sẽ nghĩ rằng người vợ đang nhớ thương chồng, nhưng cái tên Bình Tâm thì lại suy nghĩ theo mình cách khác. Nếu kết hợp với câu chuyện vừa mới xảy ra ngoài đồng, thì hành động thắp nhang cho chồng lại là hành động với tâm lý khác hoàn toàn. Người phụ nữ này luôn muốn trọn đạo thờ chồng, nhưng nhu cầu sinh lý lại bình thường như bao người bình thường khác, trong sâu thẳm đã phát sinh thèm muốn. Lúc bị người đàn ông khác chồng ôm lấy đã phát sinh cảm xúc mà bà ta cho rằng trái với đạo lý, nên hoảng sợ bỏ chạy. A Tú vì sợ mình không kìm chế được mà làm chuyện trái với lương tâm, trái với đạo đức, nên vội chạy về thắp nhang cho chồng , để cho tâm hồn tĩnh lặng lại. Bình Tâm đã đoán không sai, hắn lặng lẽ theo dõi hành động của người phụ nữ xinh đẹp, vô thức lại lè lưỡi liếm môi thèm muốn.

A Tú thắp nhang cho chồng , không biết có kẻ đang nhìn lén mình, cứ nghĩ mình có một mình nên tự nhiên tâm sự nỗi lòng. Trước bài vị của Nguyễn Văn Thiên, là người chồng của mình , A Tú bắt đầu tâm sự. Người phụ nữ góa chồng kể những chuyện trên trời dưới đất , và kể về cuộc sống của mình . Bà ta kể về cuộc sống của hai mẹ con, nói rằng mình vẫn sống tốt. Trong một năm qua , người ra đi cũng đã yên nghỉ trong quá khứ, mà người còn sống vẫn phải viết tiếp cuộc đời mình. Hai con mẹ có cuộc sống ấm no, tự tin có thể tiếp tục sống một cuộc sống tốt, sống trọn một kiếp người. A Tú sau một hồi tâm sự, lúc này thở dài, nhìn bài vị chồng mà nói.

- " ông à, xin ông cứ yên tâm. A Tú này gả cho Nguyễn Văn Thiên thì đời này kiếp này chỉ làm vợ của Nguyễn Văn Thiên mà thôi . Cho dù phu Quân đã không còn trên đời nữa , nhưng A Tú trọn đạo làm vợ , sống một mình nuôi con. A Tú tuyệt đối không đi thêm bước nữa , tuyệt đối không để người đàn ông khác chạm vào. A Tú sẽ mãi mãi là của Nguyễn Văn Thiên, chỉ có duy nhất một phu quân mà thôi , xin phu Quân hãy yên tâm. "

Lời khẳng định của người góa phụ tuyệt đối chung tình với chồng mình khiến cho bài vị trên kia dù chỉ là gỗ cũng cảm thấy như đang rung động, mà tâm hồn A Tú cảm thấy như chắc chắn vững chãi hơn rất nhiều . Lời khẳng định này có lẽ không phải là khẳng định cho bài vị kia nghe , mà là lời trấn an của A Tú dành cho chính mình. A Tú sợ mình sinh tâm mê muội, sợ linh hồn mình không đi theo chính đạo, sợ bị lạc lối trong bóng đêm u mê.

Bình tâm ở ngoài nghe lén , quan sát thấy A Tú đang thắp nhang cho chồng và nghe được những lời cam đoan của A Tú. Bình Tâm nghe rất rõ những lời A Tú tâm sự, những lời cam đoan với chồng của mình, lại cảm thấy khoái chí. Những lời hứa hẹn chắc chắn, thể hiện lòng chung thủy sắc son của một người vợ với người chồng đã khuất của mình, không làm con sói kia thất vọng. Hắn nghe những lời đấy, không những không lo lắng mà còn nhếch mép mỉm cười, càng cảm thấy thêm phần thú vị. Hắn rất giỏi trong việc đọc vị tâm lý của người phụ nữ, biết được những điều ẩn chứa trong những lời cam đoan kia. Nếu như A Tú trọn đạo thờ chồng, không bị rung động thì bà ta sẽ không cần tới thắp nhang cho chồng. Bình Tâm hiểu rằng A Tú đã bị tác động khiến tâm cảnh bị lung lay, cho nên vội vàng chạy về thắp nhang để giữ vững tâm cảnh của mình . Điều này chứng tỏ hắn có một sức hút rất lớn khiến A Tú không thể đứng vững được nữa, phải dựa vào bài vị kia để bám víu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.