Học được khoảng một tuần, mấy giáo viên mới đến cũng dần thân quen, cuối tuần hẹn nhau đi ăn, đi hát.
Bọn họ ở trong phòng làm việc bàn nhau đi đâu, Dương Vũ ngồi ở vị trí của mình, nâng sách lên đọc.
“Dương Vũ cũng đi đi!” Một đồng nghiệp lên tiếng hỏi.
“À!!!” Dương Vũ ngẩng đầu lên, nhíu mi, ngữ khí có phần khó xử: “Chuyện đó … Tôi…”
“Không cần rủ cậu ấy.” Bạn học tốt nghiệp cùng trường với Dương Vũ mở miệng nói: “Cậu ấy từ trước tới giờ đều xem thường mấy người ưa đi nhậu nhẹt như chúng ta, chỉ cần sách là đủ rồi!”
Dương Vũ cau mày nhưng không có phản bác. Anh ta thật sự không thích giao thiệp với mọi người, cũng không ưa mấy nơi ồn ào.
“Thích xem sách thì có sao đâu chứ? Trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách cũng có Nhan Như Ngọc.”
“Đúng! Đúng! Vậy cậu ở lại đọc sách hay là cùng bọn tớ đi uống rượu?”
“Uống rượu!”
Các đồng nghiệp cười đùa vài câu, sắp xếp đồ đạc rồi cùng nhau ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Dương Vũ.
Nhưng anh ta quen rồi, đọc thêm vài trang sách, sau đó mới từ từ thu dọn rồi về nhà.
Buổi tối.
Căn phòng thuê oi bức, khó chịu, ngột ngạt, cảm giác như bị một tảng đá nặng đè lên ngực.
Dương Vũ đứng dậy, ra mở cửa sổ.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ tràn vào, thổi lay nhè nhẹ chiếc đèn cũ kỹ treo trên trần, bóng đèn phản chiếu trên tường cũng không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-da-so-ghi-chep-chuyen-ky-bi/2312901/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.