Khi Diệp Y hai người mở mắt ra, đã về tới rừng Tư Thiện, lại nhớ tới thế giới thuộc về bọn họ. 
“Tuyết Thần, tỉnh lại, chúng ta đã trở về”. Diệp Y tỉnh lại trước tiên, vội vạng đánh thức Tuyết Thần. 
Tuyết Thần từ trong hôn mê tỉnh lại “Chúng ta thật sự đã trở về ư?” 
“Đương nhiên”. Diệp Y chỉ lên trời, xa xa có ngọn cờ đang nhảy múa trong gió, đó là dấu hiệu của kinh thành, là điểm cao nhất trong kinh thành. Từ bất cứ chỗ nào trong kinh thành đều thấy được ngọn cờ đó. 
“Chân tướng là một giấc mộng”. 
“Đúng vậy”. 
“Chúng ta mau trở về”. 
“Ân”. 
Về đến Hiên Nguyệt khách sạn, nương của Diệp Y về thấy hai người trở về, vội vàng hỏi thăm: “Mấy ngày đi chơi có vui không?” 
“Cũng không tệ” Diệp Y vội đáp lời, rồi nói tiếp “Một thân hôi hám, con đi tắm rửa trước”. 
“Được, Tuyết Thần cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Nương của Diệp Y dứt lời, lại vội vàng rời đi. 
“Diệp Y, ngươi nói lão bản nương chúng ta đi đâu vậy?” Tuyết Thần biết Diệp Y không nói thật sự. 
Diệp Y vừa đi vừa đáp: “Ngày đó khi đi, ta nói với nương là chúng ta đi miếu hội ở Ứng Thiên thành”. 
Ứng Thiên thành là một trong ba thành, cùng kinh thành, Thương Nguyệt thành xưng là ‘tam thành’. 
“Trách không được, vậy... Diệp Y, bây giờ làm sao đây? Hôm nay là ngày ước hẹn”. 
“Trước tiên đi tới rồi hẳn tính”. 
Dùng cơm xong, Diệp Y cùng Tuyết Thần đi tới sức phẩm điếm. Chỗ ấy lại trong ba tầng, ngoài ba tầng ra, mọi người đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-da-ky/37478/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.