Thần sắc ai nấy đều tươi tỉnh. Cầu Phi Thúy thán phục nhìn Điền Hồ :
- Thiếu hiệp đã vì mọi người, xả thân và sắp nguy đến tính mạng. Nhưngphải thừa nhận, phản ứng của Điền thiếu hiệp là vi diệu. Chỉ có thế mớicứu hết mọi người.
Cao Như Nguyệt rùng mình :
- Ba ngàyqua là ba ngày dài nhất của hết thảy những ai quan tâm đến thiếu hiệp.Nghĩ lại ai cũng phải sợ. Nếu thiếu hiệp không nhanh trí và có những xửtrí linh động, vị tất đã có kết quả này.
Tạ Vân Lâu khoan khoái hít vào một hơi thật dài :
- Sẽ không bao lâu nữa, chậm lắm là mười ngày, đến cả Cầu Phi Thúy Đại tỷ cũng khôi phục toàn bộ công phu, huống hồ gì ta và Cao Như NguyệtChưởng môn chỉ có thời gian bị sanh cầm là nửa năm hơn. Rồi đây tất cảsẽ tái xuất giang hồ, cùng quần hùng tiêu trừ đại họa Thượng Quan Du áctặc. Hà ! Chỉ nghĩ đến ngày đó, Tạ mỗ đã cảm thấy hài lòng.
Riêng Bách Lý Băng thì mỉm cười, ngưỡng mộ Điền Hồ ca :
- Cung hỉ Điền Hồ ca đã qua ải gian khổ và hung hiểm nhất của bản thânngười luyện võ. Thế Điền Hồ ca có biết Nhâm Đốc Nhị Mạch của bản thân đã được khai thông hay chưa ?
Điền Hồ thoáng ngỡ ngàng :
- Không. Ta không biết. Băng muội nhận thấy như thế sao ?
Bách Lý Băng cười bí ẩn :
- Muội đâu thể giải thích nếu tự bản thân Điền Hồ ca không nói cho mọi người nghe điều gì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-u-linh/2457993/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.