Chương trước
Chương sau
Thần sắc ai nấy đều tươi tỉnh. Cầu Phi Thúy thán phục nhìn Điền Hồ :

- Thiếu hiệp đã vì mọi người, xả thân và sắp nguy đến tính mạng. Nhưngphải thừa nhận, phản ứng của Điền thiếu hiệp là vi diệu. Chỉ có thế mớicứu hết mọi người.

Cao Như Nguyệt rùng mình :

- Ba ngàyqua là ba ngày dài nhất của hết thảy những ai quan tâm đến thiếu hiệp.Nghĩ lại ai cũng phải sợ. Nếu thiếu hiệp không nhanh trí và có những xửtrí linh động, vị tất đã có kết quả này.

Tạ Vân Lâu khoan khoái hít vào một hơi thật dài :

- Sẽ không bao lâu nữa, chậm lắm là mười ngày, đến cả Cầu Phi Thúy Đại tỷ cũng khôi phục toàn bộ công phu, huống hồ gì ta và Cao Như NguyệtChưởng môn chỉ có thời gian bị sanh cầm là nửa năm hơn. Rồi đây tất cảsẽ tái xuất giang hồ, cùng quần hùng tiêu trừ đại họa Thượng Quan Du áctặc. Hà ! Chỉ nghĩ đến ngày đó, Tạ mỗ đã cảm thấy hài lòng.

Riêng Bách Lý Băng thì mỉm cười, ngưỡng mộ Điền Hồ ca :

- Cung hỉ Điền Hồ ca đã qua ải gian khổ và hung hiểm nhất của bản thânngười luyện võ. Thế Điền Hồ ca có biết Nhâm Đốc Nhị Mạch của bản thân đã được khai thông hay chưa ?

Điền Hồ thoáng ngỡ ngàng :

- Không. Ta không biết. Băng muội nhận thấy như thế sao ?

Bách Lý Băng cười bí ẩn :

- Muội đâu thể giải thích nếu tự bản thân Điền Hồ ca không nói cho mọi người nghe điều gì đã xảy ra trong suốt ba ngày qua.

Điền Hồ vẫn hoàn ngơ ngác :

- Tuy Cao Chưởng môn có ám chỉ thời gian ba ngày, nhưng không lẽ Điền Hồ ta đã có lần tọa công kéo dài ngày như thế nào ?

Tạ Vân Lâu phì cười :

- Mọi chuyện đâu rồi sẽ có đó. Nhưng trước hết, mời Điền thiếu hiệp hãytự lót dạ bằng chút vật thực này. Thiếu hiệp không cảm thấy đói sao ?

Nhìn chỗ trái cây đang được Tạ Vân Lâu đưa ra, Điền Hồ vừa có y nghi ngại thì nghe Bách Lý Băng bảo ?

- Điền Hồ ca cứ dùng, không phải thứ trái cây trên kia, đã làm cơ thể mọi người suy nhược đâu. Tự muội tìm về cho Điền Hồ ca đấy.

Và Điền Hồ vừa dùng trái cây vừa cố diễn đạt cho mọi người nghe những gì bảnthân đã cảm nhận trong khoảng thời gian tọa công mà không ngỡ là dài đến ba ngày. Điền Hồ bảo :

- Kỳ thực tại hạ đâu còn chút khí lực nào để gọi là có sự khởi đầu cho việc tọa công. Nhưng vì nghĩ đến Bách LýBăng, nghĩ Băng muội sẽ lo lắng như thế nào nếu tại hạ không mau chóngphục hồi, tại hạ đành tận tâm tận lực, quyết không để mọi người thấtvọng.

Nhìn thẳng vào Bách Lý Băng, Điền Hồ chợt nhẹ giọng :

- Còn về việc tọa công, ta nói thật, lúc ở U Linh Thất, đã có lần ta sosánh ba loại tâm pháp với nhau. Đó là những tâm pháp Phi Thiên, U Linhvà Hồi Chuyển Nghịch Thiên. Và lần đó dù thấy giữa chúng có nhiều néttương đồng nhưng ta nào dám mạo hiểm, thử dung hòa chúng lại làm một. Ta sợ, rất sợ.

Và Điền Hồ lần lượt nhìn từng người đang ngồi quanh :

- Có lẽ lần so sánh đó đã thấm sâu vào tiềm thức, khiến lần này tọa công, khi vô thức chiếm ngự tâm trí, tại hạ đã để cho tiềm thức tự điều độngvẫn dẫn lưu chân nguyên. A! Nếu như Băng muội nói đúng, tại hạ đã khaithông Sinh tử Huyền Quan, thì nguyên nhân có lẽ là do sự hiệp nhất củaba loại tâm pháp này. Chúng đã giúp tại hạ đả thông Nhị Mạch Nhâm Đốc,hoàn toàn ngoài ý nghĩ của tại hạ.

Cầu Phi Thúy gật đầu :

- Tuy không ai trong ba người chúng ta có cơ hội quan sát Điền thiếu hiệp tọa công từ lúc khởi đầu cho đến tận lúc kết thúc, nhưng qua những gìthiếu hiệp vừa giải thích, ta tin, vạn sự quả nhiên đã xảy ra như vậy.

Bách Lý Băng nhoẻn cười :

- Chỉ có muội vì quan tâm nên luôn để mắt dò xét suốt thời gian Điền Hồca tọa công và nếu kiến thức của muội nông cạn, lúc phát hiện toàn thânĐiền Hồ ca vụt giật nảy lên và run bắn, có lẽ muội đã tự làm hỏng kếtquả thành tựu của Điền Hồ ca. Nhưng may thay, muội đã kịp hiểu. Vì thế,Điền Hồ ca có tin không, muội đã có dịp nhìn thấy cảnh ngoạn mục chưatừng có. Đó là khắp thân Điền Hồ ca đã xuất hiện hai.luồng linh khí nhịsắc, một trắng một đỏ, đảo lược và vây kín Điền Hồ ca vào giữa.

Điền Hồ bàng hoàng :

- Lãnh Hỏa Nhị Linh Khí ?

Tạ Vân Lâu gật đầu :

- Sau khi nghe Bách Lý Cung Chủ thuật lại toàn bộ sự việc, ai trong chúng ta cũng nghĩ đó chính là Nhị Linh Khí Lãnh Hỏa.

Cao Như Nguyệt tiếp lời :

- Cũng dựa theo câu chuyện được nghe, có lẽ Điền thiếu hiệp phải thừanhận rằng chỉ có một mình thiếu hiệp là may mắn hưởng dụng Nhị Linh Khínày. Vì tuy U Linh Thất là nơi được Đại ác ma Bạch Cốt U Linh phát hiệnvà chiếm ngụ một thời gian dài, nhưng duy chỉ một mình thiếu hiệp là vôtình phát hiện và làm cho cơ quan phát động, khiến Thạch Sàng tự xoay,hất thiếu hiệp vào Hỏa Linh Thất, tiếp nhận đủ Lãnh Hỏa Nhị Linh, trướccả Tư Mã Hợp là người chậm chân hơn.

Cầu Phi Thúy thở dài :

- Tất cả đều là do Thiên ý. Và Thiên ý này phải chăng là giao phó chothiếu hiệp trách nhiệm đương đầu và diệt trừ ác tặc Thượng Quan Du, hậunhân duy nhất nhưng lại làm cho thanh danh một đời của Hải Âu Quái Khách tiêu tan ?

Điền Hồ giật mình :

- Thượng Quan Du là hậu nhân của Hải Âu Quái Khách ?

Cầu Phi Thúy gật đầu :

- Chính miệng Thượng Quan Du nói với ta như thế. Mười sáu năm trước, lúcta đã cùng y thành thân được một năm, y đã đưa ta đến đây, ở đỉnh núibên trên. Sau đó y dò hỏi ta về Thạch Chung Đao Phổ. Ta nghi ngờ và hỏivì sao y quan tâm đến điều này. Y đáp, y chính thật họ Khương, là hậunhân đệ tam đại của Hải Âu Quái Khách.

Lại thở ra một hơi dài nữa Cầu Phi Thúy mới thuật tiếp :

- Y bảo, vì mọi người vô tâm, đã sớm quên lãng đại công của tằng tổ y làHải Âu Quái Khách, một nhân vật đã vì giang hồ mà hy sinh tính mạng, đãloại trừ vĩnh viễn đại họa U Linh Môn cho giang hồ vào trăm năm trước. Y muốn khôi phục uy danh cho Khương gia như thuở nào. Y bảo, kèm vớiThạch Chung Đao Phổ là một phần di học thượng thừa của tằng tổ y. Và ygiải thích, với di học này, y sẽ luyện được Đại thân pháp Dĩ Hoàn QuyNguyên , mượn chân lực đối phương để bảo toàn nội lực bản thân, khiển ykhông cần chạm chân vào đất vẫn ung dung tiếp cận đối phương.

Giống như cánh chim Hải Âu ngoài biển cả, chỉ mượn sức gió để vượt trùng khơi bạt ngàn, bay mãi mà không mỏi mệt.

Điền Hồ giật mình :

- Chính là thân pháp này đã làm tại hạ vô phương hoàn thủ. Không ngờ trên đời này lại có loại thân pháp cao minh và lợi hại đến vậy.

Tạ Vân Lâu bảo :

- Trong thời gian bị sanh cầm vì quái mộc ta và Cao Chưởng môn có ngheCầu Đại tỷ nói nhiều về Khương Du. Nhờ đó, Cầu Đại tỷ hiểu rỏ nguyênnhân khiến toàn gia Cầu Đại Hiệp bị họa diệt môn. Có lẽ sự thất tung của xá muội Cầu Phi Thúy đã làm Cầu Đại Hiệp nghi ngờ, không ưng thuận giao Thạch Chung Đao Phổ cho Khương Du muội phu và kết quả là Khương Du đãmượn tay Bạch Cốt Môn, diệt trừ toàn bộ Cầu gia.

Cao Như Ngưệt gật đầu :

- Cũng theo lời Cầu Đại tỷ cho biết, Khương Du là người có tâm cơ thâmtrầm khó hiểu. Và vì là thê tử của y nên Cầu Đại tỷ mới biết Khương Dutuy có thân thủ bất phàm nhưng không bao giờ khinh suất bộc lộ. Cứ tùyvào bản lãnh của từng đối phương buộc phải đối mặt, Khương Du có đấupháp thích hợp, chỉ tỏ ra cao minh hơn đối phương một ít là đủ. Do vậy,bị Khương Du dùng Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên đễ đối phó có thể nói thiếu hiệp đã được Khương Du xem là đối thủ đáng gờm nhất từ trước tớinay. Y buộc phải loại bỏ thiếu hiệp để ngăn ngừa hậu hoạ.

Bách Lý Băng tán thành :

- Sự thật đúng là vậy. Vì thế, lúc đã đẩy Điền Hồ ca xuống vực sâu, nhưmuội còn nhớ, lão tặc Thượng Quan Du cứ đắc ý cười mãi không một lầnquan tâm đến muội, đến Nhị ca Nam Cung Phách, hoặc đến Tư Mã Hợp là kẻđang bị muội uy hiếp sinh mạng.

Nghe nhắc đến chuyện này Điền Hồ không thể không hỏi :

- Sau đó thế nào ? Sao chỉ có một mình Băng muội tìm kiến ta ?

Nàng cười buồn :

- Lúc biết Điền Hồ lâm nạn, muội đâu còn tâm trí nghĩ đến việc gì khác.Muội chỉ biết, lúc đó Nhị ca vẫn một mình đuổi theo Tư Mã Hợp. Phầnmuội... a, muội mặc kệ lão tặc cười, muội lập tức lao xuống vực theoĐiền Hồ ca.

Chợt hiểu, Điền Hồ chép miệng cảm khái :

-Đúng là may cho Băng muội, cũng may cho cả bốn người chúng ta. Bằngkhông, chỉ cần Băng muội lao xuống sớm hơn và phát hiện ta đã tự cứu như thế nào, có lẽ Băng muội cũng không thoát khỏi phạm vi kỳ quái của quái mộc. Và tất cả sẽ mãi mãi bị sánh cầm.

Bách Lý Băng gật đầu :

- Muội cũng nghĩ thế. Tuy nhiên, vẫn phải kể đến linh trí cùng không kémphần kỳ quái của muội. Dù đã hơn ba ngày tìm kiếm và không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của Điền Hồ ca nhưng muội vẫn nghĩ, hạng người có cátnhân thiên tướng như Điền Hồ ca nhất định không thể dễ chết như thế.Cuối cùng, hóa ra muội nghĩ đúng.

Cao Như Nguyệt thán phục :

- Kể ra Bách Lý Cung Chủ là người có lòng thủy chung hiếm có. Gặp phải ai khác, không dễ gì có nhiều nhẫn nại như vậy.

Điền Hồ chợt nghi hoặc :

- Còn lão tặc thì sao ? Lão không nghi ngờ và truy tìm tung tích chúng ta sao ?

Cầu Phi Thúy xua tay :

- Y đâu cần tìm làm gì. Vì trước kia đã có ít nhất là ba người bị y xôxuống cũng một vực sâu này và nào có ai sau đó tái xuất hiện. Đủ cho yhiểu, bất luận là ai, đã rơi xuống đây là phải chết, không thể có kếtquả ngược lại. Trừ phi y biết Bách Lý Cung Chủ nhờ Đại tuyệt pháp XúcCốt Thu Cân có thể giúp Cung Chủ xuống đáy vực an toàn, lúc đó y mới có ý nghi ngờ và chịu bỏ công truy tìm.

Bất chợt có thanh âm của Nam Cung Phách vang lên :

- Nói không sai. Cũng như Nam Cung mỗ vậy. Vì biết rõ điều đó nên bây giờ mỗ mới xuống đây, hóa ra không chỉ có Điền Hồ và Bách Lý Băng là toànmạng. Ha...ha...

Điền Hồ mừng rỡ kêu :

- Nhị ca ! Nhị ca đã theo lối nào để vào được tận đây ?

Trước mắt mọi người, Nam Cung Phách xuất hiện với bộ dạng bên ngoài thậtthiểu não. Y phục rách bươm, diện mạo bơ phờ, chỉ có nụ cười là rạng rỡdo vui mừng vì gặp lại những bằng hữu thân quen. Nam Cung Phách vừa đếnnơi đã ngồi phịch xuống, thái độ thật khẩn trương :

- Lão tặckhông thể tìm và muốn lọt vào đây không phải dễ. Thứ đến, chờ Nam Cungmỗ nghĩ ngơi xong, tất cả chúng ta phải mau mau quay về. Lão tặc đã thuphục Lục Lão Bát Quái Môn, thỏa hiệp với Tư Mã Hợp và Thạch Yến, đangcùng Thủy Phương Cung đi thuyết phục từng đại phái, chuẩn bị mỡ ThịnhHội Võ lâm, Thiết Võ Đài tranh ngôi Minh Chủ định rõ công trạng diệt trừ Bạch Cốt Môn. Chúng ta không thế để lão tặc tùy ý tung hoành ngang dọc, thao túng Võ lâm trong bàn tay nhào nặn đầy thủ đoạn của lão.

Nói xong một thôi dài, Nam Cung Phách thở dốc và nhân mọi người như chờ đợi sự hưởng ứng.

Không ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Điền Hồ.

Điền Hồ mỉm cười :

- Đệ chỉ hỏi thêm một câu thôi, sau đó sẽ để Nhị ca nghĩ ngơi tịnh dưỡng. Địa điểm nào được lão chọn làm nơi khai mở Thịnh Hội Võ lâm ?

Nam Cung Phách tuy có ý ngờ về thái độ mọi người dành cho Điền Hồ nhưng vẫn đáp : - Phái Hoa Sơn. Năm ngày nữa sao ?

Điền Hồ gật đầu :

- Không sao cả. Nhị ca nghĩ ngơi đi.

Chờ Nam Cung Phách thật sự tọa công, Điền Hồ đưa mắt nhìn Cầu Phi Thúy :

- Thời gian đã khẩn trương, tôn giá có ưng thuận để tại hạ tiếp tay. Giúp tôn giá mau chóng khôi phục ?

Cầu Phi Thúy cảm kích :

- Đành phải phiền thiếu hiệp vậy.

Sau đó, Điền Hồ cũng hỏi Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt câu tương tự và đểcho Bách Lý Băng tuần tự tiếp lực cho hai nhân vật này, do họ không bịmùi hương của quái mộc gây ảnh hưởng lâu dài như Cầu Phỉ Thúy, Bách LýBăng giúp họ dể hơn.

o0o

Đến ngày hômsau, tất cả đều sẵn sàng. Nam Cung Phách cũng được biết những gì đã xảyra cho Điền Hồ, cho Cầu Phi Thúy và Tạ Vân Lâu - Cao Như Nguyệt, liênquan đến loại quái mộc vô danh không một tuyệt học công phu nào có thểđối phó nổi.

Vừa dẫn đạo cho mọi người ly khai đáy vực, Nam Cung Phách vừa dò hỏi Bách Lý Băng :

- Về loại quái mộc đó, đến Tam muội từ cũng tin là có thật sao ?

Bách Lý Băng không thể phủ nhận :

- Về độc hương của nó , ảnh hưỏng đến mọi loại thực vật phụ cận, muộinghĩ Nhị ca nên tin hơn là không tin. Riêng về phản ứng thần kỳ của quái mộc, Nhị ca, muội đã tận mắt mục kích nó tự vận động. Sẽ là vô phúc cho bất kỳ sinh vật nào chợt ở gần nó và có những cử động gây xao động đếnnhững cành lá của nó. Và điều đó đà xảy ra lúc Điền Hồ ca dụng lực đẩyCao Chưởng môn cho bay ngang nó. Xin Nhị ca chớ nên xem thường.

Thật sự kinh tâm, Nam Cung Phách ngoái đầu nhìn lại phía sau :

- Nếu thật sự là vậy nơi này rồi đã sẽ biến thành Tuyệt Địa Võ lâm, gợi lòng hiếu kỳ cho những ai...Ôi chao ! Nhìn kìa.

Giọng nói của Nam Cung Phách bỗng thay đổi, biến thành tiếng kêu thất thanh, khiến mọi người đều kinh nghi, quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn thấy một bóng người từ trên cao rơi xuống, Điền Hồ lập tức hô hoán :

- Mọi người đừng gây kinh động cứ tạm thời đứng yên quan sát. Tại hạ cần phải nhanh chóng tiếp ứng người đó.

Vút...

Điền Hồ dốc toàn lực lao ngược trở lại.

Bách Lý Băng cũng theo chân, làm cho Nam Cung Phách và mọi người vì hiếu kỳ cũng âm thầm quay lại.

Và họ thấy Điền Hồ vì lo sợ cho người nọ, đã lao đến và đứng chờ sẵn phíadưới. Để nếu nạn nhân may mắn không bị quái mộc tự vận động bắt giữ thìĐiền Hồ sẽ là người giúp nạn nhân thoát cảnh tan xương nát thịt vì rơiluôn đến tận đáy vực.

Bách Lý Băng cũng đứng gần đó, chuẩn bị tiếp trợ Điền Hồ nếu cần. Và nàng chợt lên tiếng:

- Chúng ta không thể giúp gì được nữa. Nạn nhân đã rơi đúng vào hương vị của quái mộc.

Mọi người cũng nhìn thấy như thế. Những cành lá của quái mộc đã như thiênla địa võng. đón bắt và giữ nạn nhân lại. Và sau đó, khi đà rơi của nạnnhân đã bị hóa giải, quái mộc sau cái oằn xuống liền uốn ngược lên, nhẹnhàng ném nạn nhân đúng vào huyệt khẩu tối âm u.

Điền Hồ bỗng bật ra tiếng rít từ hai hàng răng đang nghiến lại :

- Sinh mạng của nàng vậy là an toàn. Nhưng Điền Hồ ta vẫn muốn biết là kẻ nào có tâm địa độc ác đến vậy.

Bách Lý Băng giật mình, nhìn sửng vào Điền Hồ. Và vẻ căm phẫn của Điền Hồđang hiển hiện trên nét mặt làm Bách Lý Băng vụt hiểu :

- Đoàn Bội Cơ ?

Điền Hồ buông tiếng đáp cộc lốc :

- Phải !

Nam Cung Phách tiến lại :

- Với khoảng cách xa như thế, ánh sáng thì mù mờ như thế...

Bách Lý Băng ngăn lại :

- Điền Hồ ca đã tự khai thông sinh tử Huyền Quan. Nếu Điền Hồ ca đã nói là Đoàn Bội Cơ thì chính là Đoàn Bội Cơ.

Nam Cung Phách nghi ngờ, rất muốn hỏi thêm cho biết. Rất tiếc, Điền Hồ đã lên tiếng, hỏi Bách Lý Băng :

- Thoát ra theo lối Nhị ca vào là quá chậm, Băng muội có cách nào giúp ta vượt thẳng lên đỉnh vách đá ?

Biết Điền Hồ nôn nóng, muốn tìm ngay kẻ có tâm địa ác độc vừa đẩy Đoàn Bội Cơ xuống vực, Bách Lý Băng bảo :

- Theo muội, Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp chỉ có lợi lúc cần từ trêncao nhảy xuống. Muội chỉ có thể tiếp trợ Điền Hồ ca để đề phòng chuyệnsảy chân rơi trở lại mà thôi.

Điền Hồ gật đầu :

- ĐượcBăng muội thực hiện đi. Chúng ta hai người hợp lực có thể lên theophương cách liên hoàn, tuần tự người này ném người kia lên.

Cầu Phi Thúy khẽ nạt :

- Thiếu hiệp quẫn trí rồi sao ? Độ cao hơn trăm trượng không phải trò đùa.

Nam Cung Phách ngăn lại :

- Cầu tỷ tỷ không biết rồi. Đoàn Bội Cơ là hậu nhân duy nhất của ThanhThành phái, là Tiểu sư muội của Điền Hồ. Hơn nữa, tại hạ nghĩ họ sẽ làmđược nếu có đủ đảm lược và nhất là tâm ý liên thông. Và điều này họ có.

Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt cũng lên tiếng tán đồng, chỉ khẽ khàng căn dặn :

- Dù thế nào, vì ý của thiếu hiệp đã quyết hãy cẫn trọng và đừng để bất kỳ điều đáng tiếc nào xảy ra. Điền Hồ cảm kích :

- Tại hạ hứa sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra, nhất là cho Băng muội, hồng nhan tri kỷ của Điền Hồ này.

Và Điền Hồ nhìn Bách Lý Băng :

- Băng muội sẳn sàng chưa ?

Nàng gật đầu và toàn thân nàng cũng từ từ thu nhỏ lại :

- Muội đã chuẩn bị xong.

Toàn là những chuyện ngoài sức tưởng tượng. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Băng trong vóc dáng bé nhỏ, không khác một đứa bé lên mười chút nào. Và khi nàng chỉ còn là một đứa bé như thế, Điền Hồ khi nhấc nànglên, chỉ ném một cái là nàng đã bay cao lên đến mười trượng.

Vù...

Nhắm vào vách đá, Bách Lý Băng tìm chỗ bám vào, sau đó cúi đầu nhìn xuống :

- Gần mười trượng, có cao lắm không, Điền Hồ ca ?

Điền Hồ không đáp, chỉ vận lực hú lên một tiếng dài.

Hu... ú....ú...

Và toàn thân Điền Hồ liền bay vút lên cao, gây thành tiếng kêu tán thường từ miệng Nam Cung Phách :

- Phi Thiêu thân pháp ?!

Vút...

Điền Hồ lên đến mãn đà thì kịp chụp vào tay Bách Lý Băng đang vươn sẵn ra. Và Điền Hồ nghe nàng dặn :

- Đừng quá khẫn trương, Điền Hồ ca. Chỉ ném muội lên tám trượng là đủ.

Điền Hồ gật đầu, đổi trọc khí lấy thanh khí, sau đó tìm chỗ bám chắc vào vách đá.

- Ta nghe lời Bằng muội. Lên !

Vút...

Bách Lý Băng lại bị ném lên. Nàng vừa lo tìm chỗ đế bấu giữ thân hình vừaliếc nhìn Điền Hồ để biết chắc Điền Hồ vẫn còn ở đó, chưa bị rơi xuống.Để nếu như Điền Hồ rơi thì nhiệm vụ của nàng là lao xuống kịp thời ứngcứu cho Điền Hồ. May thay điều đó chưa xảy ra. Và từ chỗ trụ Điền Hồ đãhú vang và một lần nữa tung vọt người lên cao.

Vút...

Nàng chộp giữ Điền Hồ và giúp Điền Hồ mau chóng tìm chỗ bám :

- Điền Hồ ca định dùng tiếng hú để câu dẫn hung thủ ?

Điền Hồ đáp sau khi đã nghĩ đổi hơi :

- Đúng vậy ! Băng muội đã nhìn thấy Bội Cơ chưa ? Nhớ bế khí, đừng để độc hương vẫn còn tản mác thấm nhập vào.

Nàng lắc đầu :

- Có thể lần sau sẽ thấy. Nhưng đừng hỏi gì vội nếu chúng ta chỉ vượt xa phạm vi có thể bị độc hương lan toả đến.

Điền Hồ thở hắt ra :

- Ta cũng định dặn Băng muội như thế. Nào, tiếp tục đây. Đi !

Và Điền Hồ lại ném nàng lên, sau đó, cứ thế, họ tuần tự lên cao dần. Chỉđến khi vượt quá phạm vi mà độc hương từ quái mộc có thể theo không khílan tỏa đến, Bách Lý Băng nói một cách cay đắng :

- Nếu muội đoán không lầm thì hung thủ vì có hành vi định cưỡng bức nên Bội Cơ thà chết quyết không chịu nhục. Kẻ đó thật đáng chết.

Điền Hồ lẳng lặng không nói gì, cứ tiếp tục cùng Bách Lý Băng lên cao dần.

Ánh sáng càng lúc càng rõ, cho thấy cả hai đã sắp lên đến đỉnh. Bách Lý Băng vụt hạ thấp giọng :

- Sao lại là Bách Lý Hoàng ?

Điền Hồ cười lạt :

- Rồi chúng ta sẽ rõ vì sao. Ta giao cho Băng muội toàn quyền xử lý gã. Được, chứ ?

Nàng vụt hiểu :

- Hay lắm. Tạm thời Điền Hồ ca cứ tìm chỗ ẩn thân. Chỉ khi cấp bách hãy xuất đầu lộ diện.

Điền Hồ gật đầu :

- Tùy Băng muội. Từ đây lên đến đỉnh, ta tự lo liệu được. Chuẩn bị chưa ?

Và ngay khi nàng vừa gật đầu. Điền Hồ liền ném nàng lên, cao thật cao.

Vù...

Lần này người bật lên tiếng hú chính là nàng. Hu... ú... u...

Lên đến đỉnh, đang khi Bách Lý Băng còn đảo thành vòng, thanh âm ngạo nghễ của Bách Lý Hoàng đã vang lên :

- Quả nhiên ta đoán không sai. Một kẻ đã luyện qua Đại Tuyệt Pháp Xúc Cốt Thu Cân như tiện tỳ ngươi đâu dễ mất mạng cho dù gặp phải vực sâu ngàntrượng ? Rồi phụ thân sẽ tin nếu ta cứ thế này bắt ngươi giao cho phụthân xử lý. Ha... ha...

Rồi không chờ Bách Lý Băng kịp có bất kỳphản ứng gì, kể cả việc khôi phục nguyên dạng, Bách Lý Hoàng vừa cườivừa tung người lướt đến, đón đầu Bách Lý Băng :

- Trước tiênngười không nhẩn tâm giết ta, đó là sai lầm lớn của ngươi. Và bây giờngươi phải chuốc quả. Hãy đỡ chưởng. Ha... ha...

Ào...

Bách Lý Băng ung dung giao chiêu :

- Bổn Cung Chủ không nhẫn tâm vì ngỡ chúng ta dù sao cùng là huynh muội.Chứ một bại tướng như ngươi, hừ, cuối cùng ngươi cũng vẫn là bại tướng.Xem chiêu !

Bùng...

Chấn kình tuy không làm Bách Lý Băng bức dội nhưng cũng không giúp nàng chiếm lợi thế. Vì Bách lý Hoàng vẫn bằng bặng lướt đến :

- Vậy ngươi đã biết ta và ngươi không là huynh muội rồi sao ? Có biết cũng tốt. Hay đỡ !

Vù...

Bách Lý Băng cười khinh khỉnh :

- Ngươi vừa gọi ai là phụ thân, nếu không là tặc nhân Thượng Quan Du ?Ngươi đừng tưởng Đại thân Pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên của Khương gia có thểgiúp ngươi qua được công phu thượng thừa của bổn Cung. Đỡ !

Bùng... Bùng...

Bách Lý Hoàng cười đanh ác khi tiếp tục lăng không lao đến :

- Đã biết đấy là công phu Dĩ Hoàn Quy Nguyên của Khương gia, để xem hômnay tiện tỳ ngươi làm cách nào thoát dưới bàn tay Khương Hoàng này. Đỡ ! Đỡ !

Vù... ào...

Bách Lý Băng vụt tung người biến mấtdạng. Làm cho Khương Hoàng hụt kình và mất cơ hội nương theo chưởng kình đối phương để nhân đó cứ tiếp cận mãi đối phương.

Giận dữ, Khương Hoàng tìm chỗ trụ chân và quay người kiếm tìm Bách Lý Băng.

Và gã bật cười hăng hắc khi phát hiện Bách Lý Băng đang vừa trút bộ y phục vừa nhanh chóng tìm cách khôi phục nguyên dạng ban đầu :

- Phảithừa nhận vận số của Khương Hoàng ta ngày hôm nay vẫn còn nhiều may mắn. Vừa mất đi một vưu vật thời ban thì lập tức có một vưu vật khác xuấthiện thay vào. Tiểu muội quý hóa của ta ơi ! Ta không ngờ tiểu muội lạicó vốc hình toàn mỹ thế này. Hay ngoan ngoãn nào, ha... ha... Đỡ !

Vù...

Chưa kịp khôi phục hoàn toàn nguyên dạng, hành động quá ư thần tốc củaKhương Hoàng làm cho Bách Lý Băng thoáng bối rối. Tuy thế nàng cũng kịplách người tránh chiêu, chỉ với bộ y phục kỳ lạ ôm sát người :

Vút...

Khương Hoàng lập tức bám theo :

- Ngươi đừng quên mọi sở học của ngươi ta đều am hiểu. Đừng lẩn tránh ta nữa. Nằm xuống nào. Ngoan ngoãn nào. Ha... ha...

Vù... Vù...

Sau lượt tránh chiêu lúc mới rồi, thời gian dù ngắn nhưng vẫn đủ cho BáchLý Băng khôi phục nguyên dạng hoàn toàn. Nàng quay ngược lại, xoay tayhất kình :

- Đâu dễ thế, dâm tặc ! Bổn Cung Chủ đâu phải như Đoàn Bội Cơ vừa bị người bức hiếp. Hay đỡ !

Ào... Bùng...

Khương Hoàng long mắt lên sòng sọc :

- Ngươi đã cứu ả họ Đoàn ? Càng tốt. Để xem Di Hoa Tiếp Mộc có giúp gì cho ngươi không. Xem chiêu !

Ào...

Bách Lý Băng bật thét :

- Thất Phách U Linh Chưởng ?! Đúng là cẩu phụ sinh cẩu tử, ngươi được phụ thân người tận tâm chỉ điểm đấy. Hay đỡ !

Bùng... Bùng...

Một lần nữa, Bách Lý Băng đã để Khương Hoàng có cơ hội vận dụng Đại Thân Pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên. Khương Hoàng đắc ý lướt đến :

- Chưa phải hết đâu. Xem đây. Ha...ha...

Vù...

Sợ đối chưởng chỉ làm Khương Hoàng chiếm mãi lợi thế, Bách Lý Băng vội dịch người tránh chiêu.

Vút...

Bách Lý Băng chưa kịp ổn định cước bộ thì thấy Khương Hoàng đã lướt đến với tràng cười ngạo mạn :

- Ngươi chỉ mới nhích động ta đã biết ngươi sắp di chuyển đến đâu rồi. Vậy làm sao ngươi có thể thoát được ta ? Ha... ha...

Vù...

Bách Lý Băng cũng tự biết như thế nhưng quyết không để những lời này làm cho nàng mất bình tĩnh. Một lần nữa nàng tránh chiêu.

Vút...

Và ngay khi phát hiện Khương Hoàng bám theo, nàng tiên hạ thủ vi cường, phát chiêu trước :

- Đỡ !

Bùng...

Mất lợi thế, Khương Hoàng lùi lại và tìm chỗ trụ thân Bách Lý Băng hăm hở tiến chiêu :

- Ngươi đã đỡ mất cơ hội rồi. Đỡ !

Vù...

Khương Hoàng đanh giọng, cố vươn tay hất kình :

- Nội lực của ngươi tuy thâm hậu nhưng sẽ không có chuyện đả bại ta như thuở nào ở Thủy Trung Tiên Bồng Nhược Trang. Xem đây !

Ào...

Bách Lý Băng bất ngờ thu chiêu về và bật cười khanh khách :

- Dùng Di Hoa Tiếp Mộc với Bổn Cung Chủ là người lầm rồi. Giờ thì đỡ ! Ha...

Bùng...

Bị Bách Lý Băng đổi thực thành hư, sau đó bất ngờ giáng cho một kình đích đáng, Khương Hoàng phẫn nộ, chợt há miệng hú dài.

Hú...

Bách Lý Băng thoạt nghe càng thêm động nộ :

- Khá lắm, bầu đoàn những người phục dịch ngươi cũng được ngươi đưa đến đây ?

Nhưng họ có muốn đến cũng không kịp đâu. Đỡ !

Vù...

Lần này đến lượt Khương Hoàng tìm cách tránh chiêu, do bản thân gã chưa kịp ổn định chân nguyên sau lần bị trúng chưởng vừa rồi.

Vút...

Còn đang có kéo dài thời gian với những hy vọng vừa bị Bách Lý Băng vạchtrần, Khương Hoàng bỗng nghe thanh âm của Điền Hồ vang vọng :

- Băng muội yên tâm. Bọn họ tám người đã bị ta chế ngự, chờ sau này sẽ cho Băng muội liệu lý.

Khương Hoàng thất sắc :

- Điền Hồ chưa chết ? Sao lại có chuyện này ?

Bách Lý Băng lướt đến với nụ cười lạnh :

- Thế ngươi ngỡ hễ ai bị phụ thân ngươi dùng thủ đoạn hãm hại đều chết cả ư ? Lầm rồi. Đỡ !

Vù...

Khương Hoàng thất kinh lạng người nhưng vẫn muộn một sát na.

Bùng...

Gã đang loạng choạng, Bách Lý Băng lại lướt đến :

- Bản Cung Chủ sẽ không để ngươi chết đâu. Chớ quá lo Đỡ !

Bùng...

Gã bị kích lùi về phía vực. Và điều này làm gã kinh hoảng, khiến hai mắt cơ hồ trợn ngược do cứ ngó chừng về phía vực sâu.

Bách Lý Băng cười đắc ý :

- Bản Cung Chủ sẽ giúp ngươi hưởng thụ, để biết thế nào là nỗi kinh hoàng của người bị rơi từ trên cao xuống. Đây này ! Ha... ha...

Bùng...

Khương Hoàng bị ngọn kình này của Bách Lý Băng chấn bay xa về phía vực.

Gã vừa rơi vừa kêu kinh hoàng.

- A...a...a...

Bách Lý Băng quay lại, nhặt lấy y phục và khoát vào thật nhanh.

Nàng có phần bất ngờ khi bỗng dưng có thanh âm của Điền Hồ vang ngay phía sau nàng :

- Chủ ý của Băng muội thật tuyệt diệu. Duy có điều, ta lại e, gã vì quá sợ sẽ vỡ mật mà chết.

Nàng quay lại nhìn Điền Hồ :

- Điền Hồ ca tán thành cách xử trí của muội thật ư ?

Điền Hồ mỉm cười :

- Còn gì nữa mà không tán thành ? Nhưng Băng muội đừng quên, còn những tám người đang chờ Băng muội xử lý.

Nàng cau mày :

- Muội đang nôn nóng, muốn biết kết cục của Khương Hoàng là thế nào. Điền Hồ ca có thể giúp muội, khống chế họ lâu thêm một thời gian ?

Điền Hồ phì cười :

- Yên tâm đi. Ta đã tự ý thay Băng muội xử lý rồi. Vì trong số họ, taphát hiện có Nam Lý, một trong bốn tiểu đồng vẫn từng hầu cận KhươngHoàng. Và theo lời giải thích của Nam Lý, ta đã buông tha tất cả. Có lẽbọn họ đã trên đường quy hồi cố hương.

Nàng thở phào :

- Điền Hồ ca có muốn xuống dưới đáy vực không ? Chúng ta sẽ xuống theo cung cách đã đi lên.

Điền Hồ gật đầu :

- Ta cũng đang lo cho Bội Cơ. Được, xuống thì xuống. Nào !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.