Dương Tuyết đang giao chiến kịch liệt với thiên binh thiên tướng thì Huyền Vưu đột ngột xuất hiện giữa trận.
“Dừng tay!” Huyền Vưu quát lớn, chắn trước mặt Dương Tuyết, quay sang phía thiên binh thiên tướng nói lớn:
“Bản vương là Huyền Vưu của Đại Thanh Sơn, nàng ấy chỉ là một tiểu yêu trong núi, chư vị vì sao lại vung tay đánh đến thế?”
“Đại Thanh Sơn!” Vừa nghe đến danh xưng, thiên binh lập tức thu binh khí, không ai tiếp tục ra tay.
“Bái kiến Báo Vương! Nhưng… sao nàng ta lại là yêu từ Đại Thanh Sơn?”
Dương Tuyết thu hồi roi xương, ánh mắt không giấu được sự nghi hoặc. Nàng nhận ra thái độ cung kính kỳ lạ của đám thiên binh đối với Huyền Vưu, cảm thấy khó hiểu.
“Không được hành động bừa bãi!” Huyền Vưu khẽ nghiêng người, hạ giọng nói với nàng, “Nếu thật lòng muốn bảo vệ Tôn Ngộ Không, đừng để lộ thân phận. Nghe ta, ngoan ngoãn một chút.”
“Vậy… Tôn Ngộ Không thì sao? Chàng ấy thế nào rồi?” Dương Tuyết lòng như lửa đốt, “Chàng ấy ở đâu? Đám thiên binh đã ra tay với chàng ấy rồi sao?”
“Đừng nôn nóng. Lần này họ chỉ tới thị uy, chưa thật sự muốn trở mặt. Cứ chờ xem, ta sẽ lo liệu.” Nói xong, Huyền Vưu liền đưa tay ôm lấy Dương Tuyết vào lòng.
“Ngươi…!”
“Đây là tiểu thiếp của bản vương.” Huyền Vưu cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua các thiên binh, “Đường đường là thiên binh thiên tướng mà lại truy sát một tiểu yêu như nàng? Các ngươi chẳng phải đang truy đuổi một yêu vật tên là Bạch Cốt Tinh sao? Không điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647092/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.