Đường Tăng khẽ lắc đầu, tay chuỗi tràng hạt, niệm:
“A Di Đà Phật, Phật tổ từ bi. Ngộ Không đang trải qua một trong bảy khổ của nhân thế, đừng quấy rầy nó.”
“Á?” Trư Bát Giới hiểu.
Thế mà gọi là chịu khổ ? Nếu là quá sung sướng thì còn tin .
Hắn lầm bầm đầy bất mãn:
“Gần đây chẳng chịu đàng hoàng khất thực, bụng con gần như lấp đầy nào. Bảo hái ít trái dại về ăn, chỉ mang về mấy quả táo gai khô, đến cả nước miếng của lão Trư cũng đủ để dính .”
Đường Tăng chỉ mỉm :
“Bát Giới, nếu con ăn thì tự hái . Bạch Long Mã ngoan, cần dắt theo.”
Nhìn lên bầu trời, cũng đến lúc nên dừng nghỉ ngơi.
Trư Bát Giới xuống một phiến đá gốc cây lớn, quạt lấy quạt để:
“Đi lâu thế , con chẳng còn sức để đạp mây, thôi thì để Đại sư .”
Đường Tăng xuống ngựa, Tôn Ngộ Không đang gối đầu lên tay cành cây phía xa, xoay cành liễu trong tay, ngẩn trời.
Con khỉ đó xưa nay luôn điềm tĩnh, ít , nhưng mấy ngày gần đây lúc thì bật , lúc thì trầm ngâm. Trước lúc nào cũng quanh nhóm, bao giờ xa.
Giờ thì thường xuyên bay lên mây, chờ họ từ đằng xa.
Mấy , cả nhóm còn thấy rớt thẳng từ cây xuống, dù đau cũng kêu tiếng nào, chỉ nhăn mặt dậy phủi bụi, loạng choạng như kẻ say.
Rõ ràng gần đây chẳng hề uống rượu, mà cứ loạng choạng, chẳng dáng gì.
“Sư phụ, con nghi là con khỉ yêu quái nào mê hoặc , con thấy đáng sợ quá. Hay là bẩm với Bồ Tát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647060/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.