Dương Tuyết bảo Miêu Miêu tự hộ tống tráng sĩ về nhà, khi giao đứa trẻ thì lập tức rút lui.
Quan phủ dễ lừa, một sống sờ sờ biến mất ngay giữa chốn đông , họ chắc chắn sẽ cho đó là “ý trời”, kiểu gì cũng sẽ tới nhà tráng sĩ để điều tra.
Theo lời dặn, Miêu Miêu đưa cho tráng sĩ hai mươi lượng vàng, khiến sợ đến mức quỳ rạp xuống đất dập đầu ngớt.
“Được cứu mạng chẳng lấy gì đền đáp, tiểu nhân vô cùng cảm kích, vàng thể nhận thêm nữa!” Tráng sĩ ròng, ôm lấy đứa trẻ mà liên tục dập đầu: “Xin cảm tạ nữ hiệp, kiếp nguyện trâu ngựa báo đáp nàng.”
“Tỷ tỷ của , vì cứu ngươi mà tỷ cũng hưởng lợi lớn, cần cảm ơn . Số vàng là Thần Tài ban cho, lấy thì uổng.” Miêu Miêu đứa trẻ nhỏ bé trong lòng , giọng tràn đầy chân thành: “Vì con, hãy cầm hết .”
“Một lượng là đủ …” Tráng sĩ lau nước mắt, nghẹn ngào ngẩng đầu túi tiền, phát hiện bên trong là năm thỏi vàng ròng.
“Không nhiều , chỉ năm thỏi thôi.” Miêu Miêu mỉm , “Không dám đưa quá nhiều, sợ ngươi trộm nhòm ngó. Tỷ tỷ , kiếp đều là chuyện hư cấu, sống cho hiện tại, chỉ tranh thủ từng giây phút.”
Tráng sĩ sững sờ, hồi lâu động đậy.
“Ngươi chứ?”
“Thay cảm ơn nữ hiệp, hiểu .” Bỗng dưng rơi lệ, nước mắt đau thương mà nhẹ nhõm.
Suốt đời , liều sống liều chết, lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng nhưng vẫn gặp tai ương, luôn tự an ủi rằng chắc kiếp gây nghiệt. Hoặc tự nhủ bản kiếp chịu khổ là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647052/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.