Nỗi khổ của nhân gian, nhất là ở thời cổ đại, triều đại đổi, xã hội phong kiến, tại những nơi nhỏ bé hẻo lánh , núi cao hoàng đế xa, quan phủ chính là trời!
Dương Tuyết những lời bàn tán từ bàn bên, miếng thịt trong tay đột nhiên còn thơm ngon nữa.
Tiểu Nhu vẻ mặt nàng, lo lắng hỏi:
“Tỷ ơi, tỷ đừng để trong lòng. Chuyện thế xảy hoài.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Miêu Miêu thì nghiêm túc :
“ , nhiều thêm một cũng , ít một cũng thế. Chỉ là… đáng thương cho đứa bé ba tuổi ở nhà thôi.”
Dương Tuyết giật một cái cánh gà nhét miệng, lạnh nhạt đáp:
“Ừ… sắp thêm một oan hồn .”
Tiểu Nhu vội an ủi:
“Tỷ đang tu luyện mà, tỷ thể siêu độ cho , lén khâu thi thể, c.h.ế.t cũng trở thành oán linh. Mà tỷ cũng tăng công lực, chẳng ?”
“Cạch!”
Đôi đũa trong tay Dương Tuyết rơi xuống bàn.
“Tỷ tỷ?”
Tiểu Nhu giật , vội nàng.
“Muội gì?”
Dương Tuyết sang, nên dùng ánh mắt cảm xúc gì để nàng.
Tiểu Nhu ánh mắt đó dọa sợ, vội vàng nhận :
“Muội sai ! Muội lỡ lời, đúng là quá lạnh lùng… nhân gian vốn là thế. Loài vật như chúng cũng khá hơn. thần tiên, can dự chuyện nhân gian chứ…”
Dương Tuyết lặng, mắt chằm chằm ly rượu bên cạnh.
Mùi rượu thơm thoang thoảng, nhưng uống nhạt nhẽo như nước lã. Đầu óc nàng hỗn loạn một mảng.
Thật đáng buồn!
Dù là thần tiên, cũng chỉ con tự sinh tự diệt, mượn danh “mệnh ” mà rửa tay can dự.
Trước đây gặp những chuyện bi thảm, nàng thường lựa chọn hỏi đến, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647051/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.