Vì Tôn Ngộ Không đi theo, Dương Tuyết không tiện lề mề, nhanh chóng chọn mấy quầy rau, mua ít rau xanh, đậu phụ, gia vị, rồi lấy thêm mấy cân rượu. 
 Còn về thịt thì chẳng cần phải tốn tiền. 
 Trước khi đi, nàng đã dặn Mèo Yêu và Hổ Tinh vào rừng bắt cá, săn gà rừng. Vừa ngon vừa tiết kiệm. 
 Nói đi cũng phải nói lại, Bạch Cốt Tinh đúng là nghèo quá mức. Lục tung cái rương ở đầu giường, nàng chỉ tìm thấy một hộp trang sức đáng giá, còn bạc vụn gom lại nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi lượng. 
 “Mua xong rồi thì về sớm đi, Bổn Đại Thánh buồn ngủ rồi.” Tôn Ngộ Không nhìn hai tay Dương Tuyết xách đầy đồ, cũng chẳng còn hứng thú chen chúc trên phố. 
 “Ừm, mua xong rồi.” Dương Tuyết bỗng nhiên cảm thấy Tôn Ngộ Không có chút đáng yêu, “Đa tạ Đại Thánh đã đi mua đồ cùng ta.” 
 “Ta chỉ nghi ngờ ngươi có ý đồ xấu, chứ không phải đi cùng ngươi.” Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn trời, “Nhưng ta khuyên ngươi một câu, những yêu quái đã bị chọn, dù không ăn thịt Đường Tăng cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ.” 
 “Đa tạ Đại Thánh nhắc nhở. Nhưng mà, đã gặp được Đại Thánh, ăn xong bữa tối ta trốn đi cũng chưa muộn.” Nàng bỗng thấy có chút cảm khái, khịt khịt mũi, “Có lẽ đời này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Mà thứ duy nhất ta có thể đem ra khoe khoang chính là tài nấu ăn của mình!” 
 Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn nàng, không nói gì. 
“Phu nhân về rồi!” Mèo Yêu thấy nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647033/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.