Sáng sớm tinh mơ, Từ Úy đã bị tiếng chuông điện thoại như đòi mạng đánh thức.
Là Từ Văn gọi tới.
Anh hai sau khi anh chuyển nhà chúng ta đã hơn mười ngày không gặp nhau, anh hai em rất nhớ anh đó, anh hai hôm nào em mời anh ăn cơm được không a, anh hai em sắp tốt nghiệp, sắp tìm được công việc, sắp có thể tay làm hàm nhai không cần tiêu tiền của anh nữa…
Sau đó lại là anh hai hai ngày này trời luôn mưa anh ra khỏi nhà nhớ mang dù theo a, hôm nay nhiệt độ lại muốn hạ anh nhớ mặc nhiều quần áo chút a, công việc mệt mỏi phải chú ý nghỉ ngơi, những lời quan tâm linh tinh.
Từ Úy có chút bất đắc dĩ đè huyệt Thái Dương, con bé này sáng sớm tinh mơ một bộ phụ nữ thời mãn kinh lải nhải không ngớt, vừa thấy nhất định là bụng dạ khó lường a…(có mưu mô)
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Không… em chính là nhớ anh mà, thăm hỏi sức khỏe anh một chút thôi.” thanh âm Từ Văn bắt đầu nghe có chút sợ hãi, lo lắng rõ ràng không đáng.
“Ân, anh rất tốt, gần đây hơi bận rộn, cuối tuần qua thăm em. Cứ như vậy đi, bái bai.”
Từ Úy nói xong cũng treo điện thoại, sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm điện thoại.
Một, hai, ba…
Đinh linh linh, lại bắt đầu vang.
“Vẫn chưa thăm hỏi sức khỏe xong a? Em gái?” thanh âm Từ Úy vô cùng dịu dàng, nhưng nghe vào tai Từ Văn, đây thật là khiến lông tơ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-ba-lan-danh-ton-ngo-khong/3290696/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.