"Tiên... Tiên... ăn...ngon..." Tiểu Bạch bị chua đến nheo mắt, nhưng vẫn nhe răng cười, trước kia thường xuyên không nhặt được thức ăn dư thừa ngoài đường, lại giành ăn không được với chó, tiểu cô nương mệt lả dựa vào một cái cây phía sau miếu hoang, bên dưới lăn lông lốc những quả đã quá chín nên tự rụng, hoặc là do bị gió mạnh thổi rơi. Lúc cực kỳ đói, dù không biết những quả này có ăn được hay không, tiểu cô nương vẫn nhặt chúng lên lau đi những hạt cát bị ín trên vỏ, sau đó thử tính cắn một ngụm nhỏ.
Chát chát, hơi ngọt. Đôi mắt tiểu cô nương sáng lên, há miệng ngậm quả quả vào miệng, sau đó nhặt đầy cõi lòng quả quả chạy vào miếu hoang đưa hết cho lão lão, sau đó tiểu cô nương sẽ được nghe lão lão kể một câu chuyện nhỏ, nói với cho tiểu Bạch biết đây là quả gì.
Thiếu niên nhạy cảm phát hiện cảm xúc của tiểu Bạch đột nhiên trầm xuống, cậu cong lưỡi chép miệng một tiếng.
"Sao vậy?" Không phải là bị quả táo chua đến đau răng đi.
"Bạch... Bạch...nhớ... lão... lão..." Tiểu hài tử vốn chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, huống chi từ lúc tiểu cô nương có thể bò, có thể ghi nhớ sự vật, đều xoay quanh lão lão, có thể nói, nếu không phải nghe chính lão lão nói chán ghét, tiểu cô nương cho dù rất thích Tiên Tiên, cũng vẫn lựa chọn ở lại bên người lão lão.
Bởi trong tiềm thức của tiểu Bạch, lão lão chính là gia.
Tiên Tiên dù tốt, lại vẫn sẽ có khoảng cách. Tiểu cô nương lưu luyến là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-kho-lau-mo-de-vuong/120730/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.