"Hello, hello, Ương Ương đúng không? Em là Tiểu Chu, là Tiểu Chu đến từ ba năm sau." 
Chỉ vừa đọc được câu này, tay Tang Ương đã run lên không kìm nổi, nước mắt mất tự chủ rơi xuống, khuôn mặt ươn ướt lành lạnh, cô quệt lung tung, vừa xem, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. 
"Ba năm, không dài cũng không ngắn, thế giới này không có biến động lớn, nhưng cuộc sống của chúng ta đã thay đổi long trời lở đất. Chị đi rồi, chỉ còn lại một mình em. Em sống không được tốt lắm, vì rất nhớ chị, nhưng may thay bảy năm chúng ta yêu nhau đã cho em rất nhiều dũng khí, giống như dùng bảy năm để nạp điện trước cho cuộc sống của em, đủ để em chống đỡ trong tương lai cạn kiệt." 
"Trong ba năm, ấn tượng sâu nhất của em là ban đêm rất lạnh, giường rất rộng, hoa nở bên bậc thềm ở nghĩa trang quá trơ trọi, Đậu Hà Lan rất bám, còn em thật sự rất nhớ chị. Dường như cả thế giới đều đã quên chị, năm đầu tiên, thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến chị, dần dần, không còn ai nói về chị. Em cảm thấy rất cô đơn, giống như sống một mình trên một hòn đảo biệt lập không người thăm hỏi, đôi khi cũng sẽ cảm thấy dường như tương lai chẳng có gì đáng để em mong đợi." 
"Em cũng không biết cuộc sống như vậy, khi nào mới kết thúc. Nhưng mà! Một bước ngoặt lớn đã xuất hiện! Chị đoán được không? Đậu Hà Lan tìm thấy bức tranh này. Nó là một chiếc chìa khóa đưa em trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-chu/3247843/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.