Bạch Kỳ thở dài, đám người Bát Chữ đã sớm nắm chặt binh khí, hai mắt liếc ngang liếc dọc, tuỳ lúc đều có thể ra tay tấn công. Mấy gã quân nhân không nói không rằng, chỉ lẳng lặng giương ánh nhìn khiêu khích về đám người Bát Chữ.
Tuy hai bên không ai động đậy nhưng cái cảm giác ngột ngạt tạo thành từ sát ý vô hình chung vẫn tồn tại. Bạch Kỳ biết, một khi xảy ra va chạm thì người thiệt vẫn là bọn Bát Chữ. Suy cho cùng thì bọn hắn cũng chỉ là người trong giang hồ, so với quân đội triều chính được huấn luyện nghiêm khắc thì Bát Chữ, bọn hắn chỉ là những kẻ bất nhập lưu.
Tuy võ công có cao, nhưng giữa sự vây công của gươm lê, giáo mác thì chỉ có nước bỏ mạng. Sự gắn kết và tính quy luật của quân đội là lý do mà trong cuộc ám sát khi trước, họ chẳng tổn thất là bao còn đám nhân sĩ giang hồ thì bỏ mạng vô số kể.
“Ta cho các ngươi ba tiếng đếm để bỏ vũ khí xuống. Mục đích của chúng ta lần này chỉ là bảo vệ tài chủ, cấp trên đã có lệnh, ai dám cản” Gã đứng đầu đám quân đội gằn giọng nói lớn, tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng lúc này chả ai dám xem thường hắn cả.
“Giết không tha” Sau khi dừng lại một hồi gã nặng giọng nói tiếp. Vừa dứt lời mấy tên quân binh phía sau nện mạnh vĩ khí xuống đất tạo ra một âm thanh chói tai. Sắc mặt đám người Bát Chữ khó coi hơn hẳn, có kẻ đã từ từ hạ vũ khí xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-anh/66089/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.