“Mạnh ai nấy chạy đi” Bạch Kỳ không biết ai nói câu đó trước. Sóng lưng Bạch Kỳ bỗng nhiên nhói đau một cái, lúc hắn quay đầu lại thì đã thấy lưng mình không biết từ lúc nào đã dính một mũi tên. Tuy không đâm vào quá sâu nhưng cũng đủ làm Bạch Kỳ nghiến răng vì đau đớn.
“Việc làm ta hối hận nhất cả đời đó là vì quá sợ hãi mà không dám thách đấu với Tiêu Tiến. Đáng tiếc, ta không còn cơ hội nữa, nếu ngươi có quan hệ với hắn thì. Đừng làm ta thất vọng nào” Một bóng đen đứng cách Bạch Kỳ vài bước chân nói to. Tên này không mang mặt nạ, để lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt đầy những vết sẹo chi chít.
“Ta cũng hối hận, vì đã thắng Tiêu Tiến đấy” Bạch Kỳ rút mũi tên sau lưng ra, may mắn cho Bạch Kỳ là mũi tên không có độc, bằng không thì bây giờ hắn hẳn là phải nằm dài trên đất rồi.
“Ta không phải sát thủ. Ta là cung thủ, và cung thủ thì, không dụng độc” Hắn cười nhếch mép, sau đó liền lấy mũi tên ngắn trong tay tra vào dây cung, Bạch Kỳ chỉ nghe mấy âm thanh nhỏ như tiếng sáo thổi vang lên. Tức thời, đã có hai mũi tên cắm chặt tay áo Bạch Kỳ, mất đà Bạch Kỳ hơi nghiêng người về phía sau, lập tức đã có thêm vài cung tên rời dây.
Bạch Kỳ lộn người ra đằng sau, sau đó không đứng dậy mà trực tiếp lăn trên mặt đất. Những tên sát thủ khác cũng chả để hắn yên, tức thì chém liền mấy đao. Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-anh/2049640/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.